XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - Chương 304: Phiên ngoại 10
Cập nhật lúc: 2024-09-17 11:56:52
Lượt xem: 101
Trong gian phòng thuê tồi tạn nọ, một ông lão đang xem gameshow trên tivi, mặt ông ta đầy phẫn nộ. Thịnh Ngọc Châu Thịnh Ngọc Châu!!! Chẳng qua là một bộ phim truyền hình mà thôi! Có gì hay đâu mà khoe khoang!
Sau khi tức giận chuyển kênh, ông ta lại trông thấy người mình từng khinh thường, bây giờ đã trở thành nhà giàu số một, đang kể lại chuyện tình yêu của mình… Người phụ nữ kia cũng đã chở thành bà chủ nhà giàu số một rồi…
Nghe tiếng mắng chửi, một bà lão chống gậy ra khỏi phòng bếp nhỏ hẹp: “Mắng chửi cái gì đấy! Im bớt cái mồm cho tôi! Hối hận rồi à? Với dáng vẻ nhát cáy của ông, cũng dám mơ tưởng bà xã nhà người ta sao?”
Bị quát mắng như vậy, đương nhiên ông lão rất khó chịu rồi. Ông ta phản bác: “Đúng, bà lợi hại nhất! Bà lợi hại như vậy sao vẫn bị người ta lừa bán thế?”
Hai người này, một người chính là Lê Thừa Du đã ra tù, người còn lại là phụ nữ bị lừa bán được cảnh sát giải cứu: Giang Quả Nhi.
Trùng hợp thế nào, hai người lại gặp nhau bên một cái thùng rác. Oan gia chạm mặt, đều cho rằng bản thân ra nông nỗi này là do đối phương hại, nhưng mà không biết ôm suy nghĩ gì, sau khi đánh nhau một trận, hai người này lại ở bên nhau.
Nhưng cuộc sống sau đó không hề êm đềm, hai người ôm hối hận, thi thoảng lại chửi mắng đối phương, thi thoảng lại đánh nhau.
Hàng xóm bên cạnh khuyên bảo mấy lần không có kết quả, thấy bọn họ vẫn tiếp tục đánh nhau cũng không can ngăn nữa.
Hôm nay, nhìn thấy cuộc đời hạnh phúc của Thịnh Ngọc Châu trong ti vi, một người oán hận, một người thì hối hận, nếu không phải tại Lê Thừa Du ( Giang Quả Nhi ), sao bản thân lại phải sống thảm hại như vậy?
“Đều tại mày, nếu như năm đó mày không quyến rũ tao, tao với Ngọc Châu đã ở bên nhau rồi, bây giờ tao cũng là nhà giàu số một!!” Thằng nhóc Lục Dữ kia vừa nghèo vừa quê mùa, không có tiền tài không có mạng lưới quan hệ, sao có thể bò lên vị trí nhà giàu số một? Chắc chắn là do gia đình Ngọc Châu giúp đỡ.
Lê Thừa Du gào lên với Giang Quả Nhi, mặt đầy hối hận, nhưng mà lại không thể quay về quá khứ…
Giang Quả Nhi cũng hối hận vì năm đó chỉ vội vàng liếc qua một cái đã nhận định Lê Thừa Du có tương lai, biết đâu… Lê Thừa Du chỉ là một tên lái xe của Thịnh Ngọc Châu thì sao?
Nếu biết trước, nếu biết trước… Khi ấy cứ ở bên Lục Dữ…
Chẳng qua là thân phận địa chủ mà thôi, bà ta trọng sinh, chẳng lẽ không biết đời sau đã không còn ai để ý đến vấn đề thân phận sao?
Nhìn ông lão chướng mắt trong phòng, oán hận chất chứa trong lòng ăn mòn tâm trí bà ta.
Chết chung với ông ta, biết đâu mình có thể trọng sinh lần nữa. Lần này, bà ta tuyệt đối sẽ không sai lầm…
Nhưng mà trời cao đã cho bà ta cơ hội trọng sinh một lần, bà ta lại lãng phí như vây, kết cục sẽ không có cơ hội thứ hai…
Ban đêm, ti vi đăng tin tức, trong căn phòng hẻo lánh nọ, có một đôi vợ chồng già hít phải khí than, bất hạnh bỏ mình
Ba mẹ đi rồi…
A Hạo cũng đi rồi…
Thịnh Ngọc Châu cũng đã già nua, đang chậm rãi đi bộ trên công viên trong khu tập thể. Đằng sau, là người đàn ông vẫn luôn ở bên cạnh cô.
“Lục Dữ, hình như anh chưa tặng hoa cho em lần nào thì phải?” Người đàn ông bên cạnh cũng đã già nua, khuôn mặt dúm dó, đã không còn anh tuấn như trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-304-phien-ngoai-10.html.]
“Anh chẳng lãng mạn chút nào.” Giọng nói thong thả, ngữ điệu vẫn nũng nịu như khi còn trẻ.
Dù là thời trẻ, hay đã về già, Lục Dữ vẫn luôn nhường nhịn, vẫn luôn dỗ dành Thịnh Ngọc Châu.
Mấy năm trước, khi cha Thịnh, mẹ Thịnh và A Hạo qua đời, Lục Dữ với Thịnh Ngọc Châu đều ốm nặng một trận, khiến con cháu lo lắng không thôi.
Hiện tại, hai người chỉ quanh quẩn trong nhà, buổi sáng thi thoảng sẽ ra ngoài tản bộ, xem người già khác tập Thái Cực, chơi cờ, múa kiếm… Cuộc sống thảnh thơi mà thích ý.
“Anh lập tức đi mua cho em.” Bị Thịnh Ngọc Châu chê trách, Lục Dữ nhanh chóng tự kiểm điểm.
“Mùa đông lạnh rồi, em về nhà chờ anh nhé… Tối nay, tối nay anh dẫn em đi xem phim.”
Hai ngày trước, Ngọc Châu nói anh không lãng mạn như đám trẻ. Thật ra anh đã lên xong kế hoạch rồi, chỉ là, chưa nói cho Thịnh Ngọc Châu, muốn cho cô niềm vui bất ngờ.
“Ừ…” Thịnh Ngọc Châu gật đầu, chậm rãi quay về, mặt trời mùa đông tỏa ánh nắng ấm áp, chiếu xuống người cô.
Về đến nhà, Thịnh Ngọc Châu ngồi trên ghế dựa ngoài sân, thoải mái nhắm mắt lại, vừa mơ màng sắp ngủ, vừa chờ Lục Dữ về.
Có lẽ vì ánh mặt trời quá ấm áp, khiến Thịnh Ngọc Châu ngủ quên từ lúc nào không hay. Cô lại nằm mơ, cô mơ thấy mình tỉnh lại trên giường bệnh sau tai nạn xe cộ, mà bác sĩ chữa trị cho cô lại chính là Lục Dữ. Anh mặc áo blouse trắng, đeo gọng kính tơ vàng, vẻ ngoài văn nhã, cấm dục…
Lục Dữ ôm theo bó hoa tươi tắn về, nụ cười bên miệng rất hạnh phúc.
Khi vào sân, nhìn thấy Ngọc Châu đang nằm trên ghế dựa, ngủ vô cùng thoải mái, anh đến gần, nhẹ nhàng gọi cô hai tiếng… Nhưng không đợi được tiếng đáp lại từ cô.
Cố Diệp Phi
Như cảm nhận được gì đó, bàn tay hơi vô lực kia bỗng run rẩy, nhẹ nhàng đặt bó hoa hồng diễm lệ vào lòng Thịnh Ngọc Châu.
Anh còn nghĩ, khi mình tặng bó hoa hồng diễm lệ này cho cô ấy, cô ấy sẽ chê cười mình thế nào… Mình cũng sẽ chỉ cười không đáp, bởi vì trong lòng anh, cô vĩnh viễn là đóa hoa hồng xinh đẹp diễm lệ nhất.
“Ngọc Châu, sao em lại… Không chờ anh?” Giọng nói tràn đầy bi thương, ấm ức, anh chậm rãi ngồi xuống ghế dựa bên cạnh.
Mắt nhắm lại, trong bóng đêm bỗng hiện lên một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy đỏ, cười đến mê người.
Cô nhìn anh, ánh mắt còn xán lạn, rực rỡ hơn ánh mặt trời mùa hè…
Cô vươn bàn tay trắng nõn tới trước mặt, ngọt ngào hỏi anh: “Xin hỏi, anh có thể làm việc giúp em không?”
Và rồi giấc mơ vụt tắt.
...............
Kết thúc!!!!!!!!!!!!!!!!