XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 65
Cập nhật lúc: 2024-09-14 10:49:01
Lượt xem: 131
Ban đầu, thấy hành động này của Thịnh Ngọc Châu, Giang Quả Nhi bị chọc tức điên, suýt chút nữa đã bùng nổ, cho rằng Thịnh Ngọc Châu cố ý, sợ người khác không biết, muốn lan truyền khắp nơi.
Người trong thôn bị cản lại có chút xấu hổ nhìn Giang Quả Nhi, nhưng ánh mắt lộ rõ, tôi đã nghe rồi, hơn nữa, hình như còn tin tưởng không chút nghi ngờ.
Ngay sau đó, Thịnh Ngọc Châu đã nghiêm túc mở miệng: “Đồng chí, thật ra chuyện này là do tôi không đúng, lúc ấy rõ ràng tôi chỉ nói với thím Trần ‘Thím Trần, vậy là thông tin của thím hạn hẹp rồi, thanh niên trí thức Giang và thanh niên trí thức Lê chỗ chúng cháu thường xuyên ra ngoài hẹn hò, chẳng lẽ thím chưa gặp phải một lần nào sao?’ Kết quả khiến thím Trần hiểu lầm! Nên tôi cố ý chặn đồng chí lại làm sáng tỏ một chút!”
Mà đi sau đó không xa, khi nghe thấy mấy câu này, hình như Lý Yến mới phản ứng lại, tròng mắt khẽ xoay chuyển, miệng cong lên.
Ai nha, cô phải nhanh chân tới chỗ Thịnh Ngọc Châu, cùng nhau làm sáng tỏ chuyện này giúp Giang Quả Nhi mới được.
Một câu nói, khiến sắc mặt Giang Quả Nhi lập tức thay đổi, tức giận trừng mắt với Thịnh Ngọc Châu: “Thịnh Ngọc Châu, cô đang nói bậy gì đó???”
Người trong thôn kia nghe xong lời Thịnh Ngọc Châu cũng giật mình, mở to mắt nhìn cô, sau đó lại nhìn qua Giang Quả Nhi, chuyện này…
Khó trách thím Trần sẽ nói như vậy, còn không phải sự thật sao?
“Tôi nói gì không đúng à? Rõ ràng là tôi chỉ nói với thím Trần như vậy, không thể để người khác nghĩ lầm là cô chui rừng cây nhỏ với người khác được. Tôi đã nói rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm, sẽ giải thích giúp cô! Tôi tuyệt đối sẽ nghiêm túc giải thích với từng người một.”
Thịnh Ngọc Châu nghiêm mặt, dáng vẻ hiên ngang, nhưng chính biểu cảm và giọng điệu ấy, lại khiến Giang Quả Nhi tức muốn hộc máu.
Bởi vì trận đánh giữa trưa với thím Anh, tuy rằng bây giờ mọi người chưa nói gì, nhưng Giang Quả Nhi biết, chắc chắn mọi người đều đang âm thầm nghị luận cô ta.
Giang Quả Nhi khóc không ra nước mắt, quan trọng nhất là, hình như Lê Thừa Du cũng giận cô ta. Từ trưa đến giờ, đều không để ý đến cô ta, không nói với cô ta một câu nào.
Tuy rằng hiện giờ đúng là Giang Quả Nhi đang rất giận Thịnh Ngọc Châu dám nói bậy về mình trước mặt thôn dân, nhưng cũng không phải không là cơ hội.
Cố Diệp Phi
Cơ hội xác định quan hệ với Lê Thừa Du.
Cho nên, mặt ngoài Giang Quả Nhi vô cùng tức giận, lại không làm gì Thịnh Ngọc Châu, cô ta biết, mình càng tức giận, Thịnh Ngọc Châu càng làm tới cùng.
Nhưng cô ta đã quên, nếu như vậy, Lê Thừa Du âu yếm của cô ta sẽ thế chỗ mình, trở thành kẻ đứng mũi chịu sào!
Ha ha ha!
Quả Nhiên, như Giang Quả Nhi dự đoán, Thịnh Ngọc Châu vẫn vô cùng nhiệt tình thông báo với người trong thôn giúp cô ta, nói cho mọi người cô ta với thanh niên trí thức Lê là một đôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-65.html.]
Trọng sinh không giúp chỉ số thông minh tăng lên, Giang Quả Nhi không hề phát hiện ra, sau khi nghe được những lời này từ miệng Thịnh Ngọc Châu, sắc mặt thôn dân đều trở nên cổ quái.
Tuy rằng nhìn như đang giải thích giúp Giang Quả Nhi, nhưng lời này của Thịnh Ngọc Châu lại giống đang dùng cách khác nói cho mọi người, đúng, bọn họ từng đi, người đàn ông kia là ai.
Vì giận Giang Quả Nhi, Lê Thừa Du tách ra đi riêng nên vẫn chưa biết chuyện này, nếu không, chắc chắn đã tức giận liều mạng với Thịnh Ngọc Châu rồi.
Có điều, chờ đến khi Lê Thừa Du biết chuyện, đã quá muộn.
Bởi vì, mỗi người qua đường nghe Thịnh Ngọc Châu nói xong, trên đường đi đương nhiên sẽ nói với người khác, đều ôm tư thế xem kịch vui, tán gẫu một chút, như vậy khi làm việc mới không cảm thấy mệt mỏi.
Giang Quả Nhi không nghĩ nhiều, nhưng không đại biểu Lê Thừa Du cũng không nghĩ nhiều.
Sau khi tan làm, vốn dĩ Lê Thừa Du nói chuyện riêng với Giang Quả Nhi trước, dạy dỗ cô ta một phen, nhưng nhìn thấy ánh mắt khác thường của mọi người, biểu cảm trên mặt Lê Thừa Du cứng lại, Thịnh Ngọc Châu đáng c.h.ế.t kia!
Nếu không phải vì Thịnh Ngọc Châu, sao mình lại lưu lạc đến nước này?
Buổi tối khi ăn cơm, bầu không khí hơi mất tự nhiên, cũng không biết có phải vì bầu không khí quá xấu hổ hay không, mà người khác đều không nói gì thêm.
Sau đó, Lê Thừa Du kéo Giang Quả Nhi ra ngoài, dạy dỗ một phen.
Lúc này Lê Thừa Du đã có chút hối hận, rõ ràng nhìn Giang Quả Nhi vừa dịu dàng vừa thông minh như vậy, sao vừa gặp phải chuyện nhỏ đã nhìn không ra rồi?
Đúng là quá ngu dốt!
Bị dạy dỗ Giang Quả Nhi có thể làm gì? Khóc lóc xin lỗi, yếu ớt cúi đầu, trốn tránh trách nhiệm, đẩy mọi vấn đề lên người Thịnh Ngọc Châu, khiến Lê Thừa Du nguôi giận đôi chút.
Lê Thừa Du rất muốn hỏi chuyện Giang Quả Nhi mở miệng chửi bậy hôm nay, nhưng nhìn khuôn mặt ấm ức tới cực điểm, khóc như hoa lê dưới mưa kia, lời nói tới miệng rồi lại nuốt ngược vào trong.
Còn tự khuyên nhủ bản thân, một câu nói tục mà thôi, so với phụ nữ trong thôn, thậm chí ở nhà anh ta trong thành phố, hàng xóm đều nói, có gì đặc biệt đâu?
Nhưng mà, tuy rằng tự nói với mình như vậy, trong lòng Lê Thừa Du vẫn có chút khó chịu.
Nuốt bên miệng, chôn trong lòng, như một cây gai nhỏ, không mọc rễ nảy mầm, nhưng đã nằm ở đó.
……