XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 76: Lại bị bôi nhọ
Cập nhật lúc: 2024-09-14 07:51:52
Lượt xem: 118
Về đến khu tập thể, Thịnh Ngọc Châu còn chưa kịp nói gì, Giang Quả Nhi và đám chó săn của cô ta đã bắt đầu nói xấu cô trước.
Bởi vì khi lấy bưu phẩm, đúng là Lê Thừa Du đã từng nói với bọn họ, anh ta chỉ lấy giúp, khi về sẽ đưa cho Thịnh Ngọc Châu, cho nên đa số thanh niên trí thức đều nghiêng về phía anh ta.
Ba người Vương Tuyết Trúc có mặt ở hiện trường đều bị đám mặt dày không biết xấu hổ đó chọc tức, đặc biệt là Lý Yến, cô ta cảm thấy người xấu xa nhất phải là Giang Quả Nhi mới đúng, vừa độc ác còn thích trả đũa.
Hai bên cãi nhau, người không rõ chân tướng chỉ ừ ừ cho qua, các cô thích nói gì thì cứ việc nói.
Còn Thịnh Ngọc Châu, cô không để ý nhiều như vậy, đã chui vào phòng mở bưu phẩm và thư của mình rồi, không biết cha mẹ gửi gì cho cô nhỉ?
Đầu tiên cô mở thư ra, bên trong đều là chuyện phiếm, nỗi nhớ cô, có thể vì sợ bưu phẩm bị người khác móc trộm, trong thư liệt kê gửi cho cô có những gì.
Đúng là nỗi lòng của cha mẹ có khác!
Đồng thời cha mẹ còn nói với cô, tháng trước bọn họ không gửi đồ tới, vì công việc ở viện nghiên cứu khoa học tương đối bận rộn.
Thịnh Ngọc Châu thở dài một tiếng, cô cũng nhớ cha mẹ, nhớ anh trai, chỉ là không biết bao giờ mình mới có thể xuyên về, hoặc là cô đã vĩnh viễn không thể xuyên trở lại…
May mắn tháng trước bọn họ không gửi tới, ngày nghỉ tháng trước cô không lên thị trấn, cha mẹ lại gửi cho cô nhiều đồ như vậy, không cẩn thận bị người ta cầm nhầm, cô sẽ đau lòng mất ngủ vài ngày mất.
Cúi đầu, nhìn kiện hàng trong tay, vừa mở ra đã trông thấy, bên trong tràn đầy tình yêu.
Cô cảm động, nước mắt lưng tròng. Có thể nhìn ra được, cha mẹ nguyên chủ rất yêu cô ấy, không biết khi cha mẹ nguyên chủ biết được kết cục của con gái mình, bọn họ sẽ thế nào nhỉ?
Bởi vậy cô nhất định phải sống tốt, tương lai còn hiếu kính bọn họ.
Trong bưu phẩm, không phải kẹo chính là thịt khô, còn có hai ba tờ tiền chẵn, hai tờ phiếu thịt… Và một hộp sữa mạch nha. Từ khi xuyên tới nơi này, Thịnh ngọc Châu chưa bao giờ trông thấy người trong khu tập thể từng uống thứ như vậy.
Chỉ thi thoảng nghe được qua miệng thanh niên trí thức khác, niên đại này không có sữa bột gì đó, quà tặng quý giá nhất chính là sữa mạch nha, tặng người khác thứ này có thể trở thành khách quý được hoan nghênh nhất.
Nhìn qua chiếc hòm gỗ nhỏ của mình, không an toàn chút nào, người khác tùy tiện đập một cái, chẳng phải có thể dọn sạch gia tài của mình rồi sao?
Nghĩ đến đây, trong lòng Thịnh Ngọc Châu lại cảm thấy buồn bực.
Cố Diệp Phi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-76-lai-bi-boi-nho.html.]
Không ổn, phải nghĩ cách mới được!
Thịnh Ngọc Châu không phải người hào phóng gì, đầu tiên cô tạm giấu đồ của mình vào cái hòm gỗ có khóa kia trước, nhưng lại không biết nên giấu cái hòm ấy vào đâu mới thích hợp.
Ai…
Cuối cùng cô chỉ có thể nhét nó dưới gầm giường của mình, nếu có thể, cô rất muốn biến nó thành hòm sắt, đóng đinh trên tường, giống như tủ bảo hiểm, kéo thế nào cũng không kéo ra được.
Nghĩ vậy, hai mắt Thịnh Ngọc Châu lập tức sáng rực lên, nhưng sau đó phát hiện ra hình như mình không đủ năng lực làm ra một cái tủ sắt như vậy, đôi mắt xinh đẹp lại trở nên ủ rũ.
Hy vọng thanh niên trí thức trong khu tập thể… Có chút liêm sỉ!
Nhớ tới Lê Thừa Du, Thịnh Ngọc Châu lại cảm thấy, hình như hy vọng này không lớn, cuộc sống đúng là khiến người ta buồn rầu mà…
Sau đó Thịnh Ngọc Châu lấy ra ba miếng thịt khô, cô nhớ rõ tháng này mình phải nấu cơm làm việc vặt hai ngày trong khu tập thể, tháng sau một ngày, nếu như tháng sau cha mẹ cô không gửi đồ qua thì phải làm sao?
Nhưng mà, thịt khô… Giá trị có cao quá không nhỉ?
Nghĩ một chút, cô lại không bỏ được nhét thịt khô lại, thịt khô đó để mình ăn, cũng chỉ có vài miếng.
Vẫn nên đưa kẹo thì hơn!
Kẹo là kẹo từ thủ đô gửi tới, giá hai phân tiền một viên, cô đã xem qua, là một túi lớn, số lượng rất nhiều.
Nếu có thể, cô còn muốn mời mấy cô gái trong thôn ăn, đương nhiên nếu ăn xong, các cô ấy vô cùng cảm động, vô cùng biết ơn cô, khăng khăng đòi làm việc giúp… Chuyện này không phải cô có thể khống chế được, nhỉ?
Nghĩ vậy, trên mặt Thịnh Ngọc Châu lộ ra nụ cười sung sướng, vui vẻ bỏ ba viên kẹo vào túi áo, lấy khóa ra khóa chặt hòm gỗ lại.
……
Thịnh Ngọc Châu vừa ra ngoài, đã trông thấy Lý Yến đang tức giận trợn mắt há mồm. Cô ta đang biến thân thành cá lóc sao?
“Cô làm gì thế?” Thái độ của Thịnh Ngọc Châu không tính dịu dạng, còn có chút đỏng đảnh kiêu căng.
Lý Yến biết Thịnh Ngọc Châu là người thế nào, cũng không chấp nhặt, mở miệng mách lẻo với cô: “Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi quá đáng thật đấy, bọn họ đang bôi nhọ cô khắp nơi kìa!”