XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 77: Thu hoạch lớn
Cập nhật lúc: 2024-09-14 14:52:36
Lượt xem: 145
Thịnh Ngọc Châu nghe xong, đã đoán được đại khái: “Bọn họ bôi nhọ tôi sau lưng thì sao? Có ích lợi gì? Cho rằng người khác đều đầu to không não à?”
Thịnh Ngọc Châu không tin người trong khu tập thể thanh niên trí thức đều thiểu năng trí tuệ, dù mặt ngoài bọn họ tin, trong lòng chắc chắn vẫn nghi ngờ, có lẽ… Là bởi vì trong tay bọn họ không có thứ gì.
Nghĩ tới khả năng sau, Thịnh Ngọc Châu lại ngậm miệng lại, chuyển sang việc mình muốn nói. Cô đưa kẹo trong tay qua: “Đúng rồi, tháng này cô có thể nấu cơm giúp tôi một ngày không?”
Cô nhớ rõ, Lý Yến nấu cơm còn khá dễ ăn!
Lần trước giúp Thịnh Ngọc Châu làm việc nhà là vì nhận lỗi, cũng bởi quá hận Giang Quả Nhi, muốn ôm đoàn sưởi ấm với Thịnh Ngọc Châu, còn có ý nghĩ muốn cùng cô đối phó với Giang Quả Nhi.
Bây giờ, nhìn thấy viên kẹo Thịnh Ngọc Châu đưa cho mình, Lý Yến lại nhớ tới gia cảnh của Thịnh Ngọc Châu không tầm thường, cô ta lập tức gật đầu: “Đương nhiên là được rồi! Tháng này cô phải làm hai ngày nhỉ? Tô có thể làm giúp cô cả hai ngày luôn!”
Vốn dĩ Thịnh Ngọc Châu đang định nhờ người khác giúp, chủ yếu là vì nhờ một người, một tháng đối phương phải làm quá nhiều, sẽ cảm thấy không thoải mái, sẽ từ chối.
Kết quả, Lý Yến lại chủ động nói sẽ làm giúp cả hai ngày, Thịnh Ngọc Châu đỡ tốn công đi tìm Lâm Đào Đào và Vương Tuyết Trúc.
Nhìn qua là biết, Vương Tuyết Trúc không thiếu tiền, hôm nay còn ăn thịt kho tàu giống mình đó.
Còn Lâm Đào Đào…
Thịnh Ngọc Châu không thân với cô ấy lắm, hơn nữa có một số người, đặc biệt là người nghèo, nói thật, Thịnh Ngọc Châu không thể không thừa nhận, khi được người khác tốt bụng giúp đỡ, đối phương sẽ coi người đó đang làm nhục mình.
Điều này khiến Thịnh Ngọc Châu nhớ tới Giang Quả Nhi, ở hiện đại, cô một lòng giúp đối phương nhiều như vậy, đối phương còn tưởng rằng mình đang làm nhục cô ta!
“Được, vậy làm phiền cô!” Thịnh Ngọc Châu lại móc ra hai viên kẹo từ trong túi áo, đưa cho Lý Yến: “Tôi biết cô là người chăm chỉ, còn tốt bụng, biết tôi không nấu được cơm, cố ý giúp tôi. Nhưng mà, hy vọng cô có thể nhận lấy hai viên kẹo này.”
Lý Yến không ngờ chỉ giúp đơn giản như vậy đã có được hai viên kẹo, còn khá hơn trước kia đi theo Giang Quả Nhi nhiều, khi đó chuyện gì cũng do cô ta ra mặt, bây giờ nghĩ lại, mình đúng là kẻ ngu ngốc mà.
Có thể là vì vết xe đổ trước đó, cũng có thể vì một lần rắn cắn mười năm sợ dây thừng, hiện tại Lý Yến không còn thích người dịu dàng kiểu như Giang Quả Nhi nữa, ngược lại, Thịnh Ngọc Châu có gì nói đó khiến cô ta cảm thấy yên tâm hơn.
Được hai viên kẹo, Lý Yến cực kỳ vui mừng.
Từ khi xuống nông thôn, a, không, trước đây khi ở trong thành phố, cô ta cũng không có kẹo ăn.
Khi còn ở nhà, dù có kẹo cũng không tới lượt cô ta ăn.
Cảm động quá… Huhuhu, từ hôm nay trở đi, cô đơn phương tuyên bố, mình chính là bạn tốt nhất của Thịnh Ngọc Châu… A, không, Thịnh Ngọc Châu là bạn tốt nhất của cô, cô phải thay đổi triệt để, làm người lần nữa.
Thịnh Ngọc Châu không hề muốn biết trong đầu Lý Yến đang nghĩ gì, với cô mà nói, coi như đã giao dịch xong, một tay giao tiền một tay giao hàng, tôi cho cô kẹo, cô làm việc giúp tôi là được!
Trong túi Thịnh Ngọc Châu vẫn còn một viên kẹo, lại hơi ngại đi tìm Lâm Đào Đào, tránh đối phương lại cho rằng mình đang vũ nhục cô ấy.
Thịnh Ngọc Châu phát hiện ra, hình như càng ngày mình càng mẫn cảm rồi, đã biết quan tâm tới cảm xúc của người khác, còn biết giữ gìn lòng tự trọng cho người tâm tư mẫn cảm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-77-thu-hoach-lon.html.]
Cô giỏi quá…
Nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu nói chuyện với Lý Yến, hình như cũng phát hiện ra cô đưa đồ cho đối phương, Lâm Đào Đào ngồi nghỉ gần đó không khỏi nhìn thêm vài lần.
Cố Diệp Phi
Thịnh Ngọc Châu không phát hiện ra điểm này, ngược lại Lý Yến, vì nhận được hai viên kẹo, ý tưởng ôm đùi Thịnh Ngọc Châu càng mãnh liệt.
Đây là bước đầu tiên để Thịnh Ngọc Châu tiếp nhận mình, mình không thể để cô ấy thất vọng, nhất định phải nói chuyện Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi đã làm cho người trong thôn biết.
Để mọi người nhìn rõ, Lê Thừa Du và Giang Quả Nhi đều mặt dày, vô sỉ thế nào!
……
Sau khi về đến nhà, Lục Dữ không vội lên núi tìm xem người kia chôn thứ gì, mà thu dọn nhà cửa trước, thói quen ở sạch không đổi được.
Lục Thu Hạo nhìn anh trai chăm chỉ, khăng khăng đòi giúp đỡ, được Lục Dữ phân công ngồi cạnh xếp củi.
Buổi tối, sau khi thu dọn xong mọi thứ, Lục Thu Hạo cũng ngủ rồi, Lục Dữ mới lên núi.
Vì lời giữa trưa của hai người kia, anh không xác định được đêm nay bọn họ có tới hay không, cho nên, suốt quãng đường đi đều rất cẩn thận.
Anh cảnh giác quan sát tình hình bốn phía, trong tay còn cầm theo một cây gỗ nhọn, bước từng bước lên núi, xuyên qua con đường nhỏ, đến nơi cần đến.
Đột nhiên, có tiếng sột soạt vang lên, gậy gỗ trong tay hung hăng cắm xuống mảnh đất bên cạnh, một con rắn đã bị đầu nhọn đ.â.m trúng, gim chặt xuống đất.
Anh bước tới, nhặt con rắn đã c.h.ế.t lên, ném vào trong sọt sau lưng.
Khi tới nơi cần đến, nhìn qua nơi này không có gì khác thường, cũng không bị cỏ che lấp. Lục Dữ phản cẩn thận xem xét một lượt, mới tìm thấy. Lúc đào lên mang về, anh cũng làm vô cùng tỉ mỉ, không để lại một dấu vết nào, khiến người ta phát hiện ra.
Tìm được thứ cần tìm, Lục Dữ không tùy tiện mở ra, mà tìm một nơi thích hợp né tránh trước đã, cẩn thận không thừa.
Khi anh mở cái hòm gỗ kia ra, bên trong có rất nhiều sấp tiền mười tệ, cũng có rất nhiều tiền lẻ một đồng, vài mao, vài phân, phiếu thịt phiếu công nghiệp đều có, còn cả đồ trang sức…
Đúng là rất nhiều, nhìn qua cũng rất đáng giá.
Lục Dữ nheo mắt, nhớ tới đóa hoa phú quý nhân gian kia, cũng nhớ tới em trai bị bệnh trong nhà, quyết định mang về.
Trên đường xuống núi, Lục Dữ nhìn thấy hình như có hai người đi về phía bên này. Hai người cầm theo đèn pin, lén lén lút lút, một người trong đó tức giận, nhỏ giọng mắng: “Mày choáng váng à? Bật đèn pin làm gì? Sợ người khác không biết sao?”
Lão Hắc bị quát, giơ con d.a.o trong tay còn lại lên, mặt đầy kiêu ngạo: “Người nào? Để xem ai dám tới!”
Nghe cuộc đối thoại của bọn họ, và con d.a.o bóng loáng kia, ánh mắt Lục Dữ trở nên lạnh lẽo, anh ngồi xổm tại chỗ, không có bất kỳ hành động nào.
Có thể là hai người kia quá tự mãn, cũng có thể là cảm thấy muộn thế này, trên núi sẽ không có người khác, hoặc là vì con d.a.o bóng loáng trong tay, cả hai đều không hề cảnh giác.
Đợi sau khi bọn họ lên núi, Lục Dữ mới mang thu hoạch phong phú của mình, theo đường khác về nhà.