XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 87: Yêu tinh hại người (2)
Cập nhật lúc: 2024-09-14 14:59:44
Lượt xem: 114
Khuôn mặt tái nhợt mang vẻ yếu ớt, vì ấm ức còn đong đầy nước mắt, Giang Quả Nhi cất giọng khàn khàn: “Không, không phải tôi! Không phải tôi! Tôi… Tôi không hề làm gì, vì sao… Vì sao thím Anh lại nói tôi như vậy?”
Thịnh Ngọc Châu đứng bên cạnh, nhìn thấy cảnh này cũng sợ hãi, không ngờ phụ nữ nông thôn lại điên cuồng như vậy, vừa rồi cô nhìn thấy rõ ràng, thiếu chút nữa Giang Quả Nhi đã không thở nổi…
Không hổ là nữ chính, có vầng sáng của nhân vật chính, đổi lại là cô bị người ta bóp như vậy, chắc chắn sẽ mất mạng ngay tại chỗ!
Có điều, thân là nữ chính, Giang Quả Nhi sẽ gặp phải rất nhiều chuyện, sẽ nhờ họa được phúc, đây là quy luật chung rồi.
Thịnh Ngọc Châu âm thầm thở dài một tiếng, thím Anh kia chắc chắn là pháo hôi, nếu không sao lại không g.i.ế.c được Giang Quả Nhi?
“Thanh niên trí thức Giang, thím Anh mất con trai, cảm xúc tưưng đối kích động, cô đừng để trong lòng nhé. Không vấn đề gì chứ?” Bác gái bên cạnh mở miệng, cản lời Giang Quả Nhi.
“Bác gái, không sao đâu, chúng cháu đều thông cảm được. Cũng không biết ai lại độc ác như vậy, dám g.i.ế.c người trong thôn chúng ta.” Khi Giang Quả Nhi còn chưa kịp mở miệng, Thịnh Ngọc Châu đã nói trước, thay Giang Quả Nhi tha thứ cho hành động vừa rồi của thím Anh.
Nhìn Thịnh Ngọc Châu lo chuyện bao đồng, giúp đỡ người khác, Giang Quả Nhi lại tức điên người.
“Các cháu hiểu chuyện như vậy là tốt, thanh niên trí thức Thịnh, cháu cũng biết đấy, trong nhà Anh Tử chỉ có một đứa con trai như vậy, ai…” Bác gái lắc đầu, thở dài, nói.
“Vâng…” Thịnh Ngọc Châu gật đầu: “Lần trước thím Anh còn nhờ bà mối đến làm mai cho thanh niên trí thức Giang đó, bây giờ… Ai…”
Lời này của Thịnh Ngọc Châu, khiến Giang Quả Nhi tức giận trừng mắt nhìn qua, tiện nhân này đang nói bậy gì thế?
Mấy lời đó, nên nói ra trong hoàn cảnh này sao?
Thịnh Ngọc Châu giống như ý thức được mình vừa nói sai, vội vàng xin lỗi: “Xem cái miệng của cháu này, đúng là không quản được bản thân, bác gái đừng để trong lòng nhé, mau đỡ thím Anh về đi, nằm trên mặt đất cũng lạnh…”
Đương nhiên là cô cố ý nói ra mấy lời đó rồi, trước đây Giang Quả Nhi từng ngáng chân cô nhiều lần như vậy, cô đã chán ghét từ lâu, bây giờ khó lắm mới có cơ hội trả đũa.
Thịnh Ngọc Châu vừa nói ra, người đứng xung quanh nghe thấy đều ồn ào nhìn về phía Giang Quả Nhi.
Đúng thế, trước đây thím Anh từng gióng trống khua chiêng tìm bà mối tới khu tập thể thanh niên trí thức làm mai, nhưng mà bây giờ… sao thím Anh lại nói là Giang Quả Nhi hại Kiến Quốc nhà bà ấy nhỉ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-87-yeu-tinh-hai-nguoi-2.html.]
Thím Anh được đỡ dậy còn chưa đưa về phòng đã m.ô.n.g lung tỉnh lại, khi nhìn thấy Giang Quả Nhi, vẻ mặt lại lần nữa trở nên phẫn hận, nhìn như lại muốn xông tới tiếp tục ra tay với Giang Quả Nhi.
Cố Diệp Phi
Thôn dân xung quanh thấy thế, vội vàng giữ chặt thím Anh, ngăn cản bà ấy, sợ bà ấy lại tiếp tục gây chuyện.
“Giang Quả Nhi, tiện nhân này! Con mẹ mày vì sao lại hại Kiến Quốc nhà tao? Nếu không phải vì mày, Kiến Quốc nhà tao sẽ không lên núi! Mày là đồ yêu tinh hại người!”
“Nếu lúc ấy không phải mày từ chối Kiến Quốc…. Mày là đồ yêu tinh hại người! Tao đánh c.h.ế.t mày!”
Nghe mấy lời này của thím Anh, hình như mọi người đã đoán ra được điều gì đó, lại giống như chưa đoán ra gì cả.
Giang Quả Nhi tức giận muốn khóc, vì lấy lòng cô ta, Triệu Kiến Quốc mới lên núi tìm thứ gì đó, kết quả bị sát hại… Việc này… Việc này có thể trách cô ta sao?
Nhìn thôn dân xung quanh, thấy sắc mặt bọn họ như đã định tội mình, vốn dĩ Giang Quả Nhi đang tức muốn khóc, lục này thật sự bật khóc thành tiếng.
“Hu hu hu… Chuyện này… Tôi cũng không có cách nào cả, chẳng lẽ tôi phải… Tôi cũng không biết sẽ sảy ra chuyện như vậy…” Giang Quả Nhi vừa khóc, vừa chạy ra ngoài. Rời đi nơi khiến cô ta đau lòng này, hu hu hu… Cô ta không muốn…
Mọi người thấy Giang Quả Nhi khóc đau lòng như vậy, lại nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt đều chuyển sang người Lê Thừa Du.
Vì có Thịnh Ngọc Châu và Lý Yến tốt bụng tuyên truyền, bây giờ người trong thôn đều đã biết, thanh niên trí thức Giang và thanh niên trí thức Lê mới là một đôi, không thể nào vì Triệu Kiến Quốc tới hỏi cưới, liền đồng ý ở bên Triệu Kiến Quốc có phải không?
Như vậy khác gì làm loạn quan hệ nam nữ?
Nhưng sự thật là sự thật, về tình cảm vẫn khó có thể tiếp thu, thôn dân đều cảm thấy, nếu Giagn Quả Nhi không từ chối, Triệu Kiến Quốc sẽ không mạo hiểm lên núi, sẽ không xảy ra chuyện đau lòng…
Sau khi rời khỏi nhà thím Anh, thoát khỏi ánh mắt khác thường của mọi người, Giang Quả Nhi dựa vào gốc cây, ôm mặt, ấm ức khóc nỉ non.
Mà nơi không ai nhìn thấy, biểu cảm đau lòng ấy đã bị vẻ lạnh lùng âm độc bao trùm. Thím Anh có hiểu lầm hay không, Giang Quả Nhi hoàn toàn không để trong lòng, nhưng mà…
Nhưng mà, sau chuyện này, cô ta tuyệt đối không có khả năng lấy được chỉ tiêu về thành phố!
Có điều không sao cả, đây cũng không phải mục tiêu của cô ta, điều cô ta muốn là Lê Thừa Du.
Hiện giờ, cô ta phải nghĩ cách để Lê Thừa Du cũng không thể về thành phố, quan hệ giữa hai người còn chưa vững vàng đâu.