XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 93: Cậu nhóc đáng yêu
Cập nhật lúc: 2024-09-14 15:03:00
Lượt xem: 102
Nhìn thấy anh trai mang theo một con gà không biết lấy từ đâu về, Lục Thu Hạo cực kỳ vui vẻ, chuẩn bị sẵn tinh thần đêm nay ăn một bữa ngon.
Kết quả, gà lại bị anh trai mang tới nơi này. Khi biết anh ấy định làm gà nướng mời Thịnh Ngọc Châu, cậu cũng không hỏi vì sao lại mời chị ấy, ngược lại rất vui vì sắp có thịt ăn.
“Hả?” Thịnh Ngọc Châu nghi hoặc, mờ mịt nhìn hai người, ánh mắt quan sát bọn họ từ đầu đến chân.
Một người lạnh nhạt trầm ổn, một người cười như kẻ ngốc, Thịnh Ngọc Châu dò hỏi: “Mời chị ăn gì thế? Khoai lang nướng à?”
Ngoài thứ này, Thịnh Ngọc Châu thật sự không thể nghĩ ra thứ gì khác, hay là… “Ngô nướng?”
Bởi vì vừa mới phân lương, chắc hẳn mấy thứ này đều không ít, trước đó Thịnh Ngọc Châu cũng nướng ăn với người khác, còn cảm thấy hương vị không tồi.
Cũng được thôi, hai người trước mặt nhiệt tình như vậy, Thịnh Ngọc Châu cô sẽ nể mặt hai người… Thật ra chủ yếu là vì cơm tối nay ở khu tập thể quá khó nuốt, có thể là sốt ruột muốn mau chóng lên núi, nam thanh niên trí thức kia nấu cơm vội vội vàng vàng, gạo còn chưa kịp chín.
Nhìn thấy Thịnh Ngọc Châu gật đầu đồng ý, Lục Thu Hạo cao hứng nở nụ cười khờ khạo, tốt quá rồi, anh trai nói nếu thanh niên trí thức Thịnh không đồng ý, bọn họ sẽ không ăn…
“Vậy đi thôi, em với anh trai đã chuẩn bị xong rồi.” Lục Thu Hạo còn sốt ruột hơn Lục Dữ, bởi vì cậu sợ lát nữa Thịnh Ngọc Châu sẽ thay đổi ý định, như vậy khác gì g.i.ế.c cậu.
Nhìn Lục Thu Hạo sốt ruột như vậy, Thịnh Ngọc Châu hơi khó hiểu: “Vậy em lén nói cho chị, chuẩn bị mời chị ăn gì vậy?”
Lục Thu Hạo toét miệng cười, cực kỳ cao hứng, sắc mặt đầy hưng phấn: “Anh trai nói, ăn gà nướng, gà nướng đó! Ăn thịt, có thịt ăn!”
Vừa đi, cậu ấy vừa vui vẻ nhảy nhót, nếu có cánh chắc đã bay lên trời rồi.
Thịnh Ngọc Châu kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lục Dữ: “Nhà các anh, còn nuôi gà?”
Thịnh Ngọc Châu nhớ rõ, không phải niên đại này không cho phép hộ gia đình tự nuôi gà nuôi vịt sao? Hay là, cô nhớ lầm nhỉ?
“Nhà em không nuôi gà, là anh trai bắt về từ trên núi!” Lục Thu Hạo vẫn nhớ rõ, anh trai không cho phép cậu nói với người khác chuyện nhà mình nuôi thỏ, có điều, nhà bọn họ thật sự không nuôi gà.
Cố Diệp Phi
Nói tới anh trai mình có thể bắt gà rừng trên núi, Lục Thu Hạo đầy kiêu ngạo, lần trước anh trai còn bắt được rắn mang về đó!
Có điều, không biết anh trai đã mang con rắn ấy đi đâu, rất lâu sau mới quay về, quá kỳ lạ.
“Lợi hại!” Thịnh Ngọc Châu gật đầu, nhớ tới thịt rắn mấy hôm trước Lục Dữ mang tới cho mình, chắc cũng do anh bắt được trên núi nhỉ?
Nhưng mà Thịnh Ngọc Châu không dám ăn thịt rắn, vội vàng từ chối Lục Dữ, lần này là thịt gà đó… Thịnh Ngọc Châu mang vẻ mặt đầy chờ mong, đã rất lâu rồi cô không được ăn tươi, ăn thịt khô mãi ngán quá rồi.
Nếu để người khác biết Thịnh Ngọc Châu ngán thịt, chắc chắn sẽ tức hộc máu. Người ta muốn ăn còn không có, cô ấy đã ăn ngán rồi sao?
Xung quanh bờ sông có rất nhiều rừng cây nhỏ, Thịnh Ngọc Châu hơi lo lắng: “Nơi này gần thôn như vậy, người trong thôn sẽ không ngửi thấy chứ? Gà nướng rất thơm…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-93-cau-nhoc-dang-yeu.html.]
Chủ yếu là thân phận của hai anh em Lục Dữ và Lục Thu Hạo tương đối mẫn cảm, sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến bọn họ.
“Không đâu.” Lục Dữ đã quan sát trước địa hình, hơn nữa đa số thôn dân đã lên núi, số còn lại đều ở nhà nấu ăn làm việc vặt, căn bản sẽ không qua bên này.
“Vậy là tốt rồi.” Thịnh Ngọc Châu ngồi xổm bên cạnh, chờ đợi, Lục Thu Hạo vô cùng tích cực nhặt chút cỏ khô, sau đó ngồi đối diện Thịnh Ngọc Châu, tay chống cằm, chờ đợi Lục Dữ nướng gà.
Động tác của hai người giống nhau như đúc, mắt sáng lấp lánh nhìn thẳng vào… Con gà trong tay Lục Dữ, trong lúc lơ đãng trông thấy cảnh này, trái tim Lục Dữ cũng mềm ra.
Nhưng động tác trong tay anh không tạm dừng, ngược lại càng nhanh hơn.
Từ sau khi người lớn trong nhà qua đời, một tay Lục Dữ nuôi dưỡng chăm sóc em trai, nấu cơm xào rau đã thuần thục từ lâu, cũng đã luyện thành tay thiện nghệ.
Thời gian dần trôi qua, mùi gà nướng thơm lừng bốc lên, Lục Thu Hạo và Thịnh Ngọc Châu đều hít sâu một hơi, thơm quá…
Đột nhiên, Thịnh Ngọc Châu nghĩ tới một vấn đề, ở đây có ba người, làm việc nhiều nhất là Lục Dữ, nên được ăn nhiều nhất.
Chỉ một con gà nướng, có đủ ba người ăn không?
Tròng mắt đen lúng liếng xoay chuyển, ai cũng nhìn ra được lúc này cô đang có chuyện muốn nói.
Còn Lục Thu Hạo vẫn một lòng nhìn chằm chằm vào con gà nướng, say mê không dứt ra được.
Khi gà nướng sắp chín, Lục Dữ ngẩng đầu nhìn qua, lại phát hiện ra Thịnh Ngọc Châu đang nhíu mày, hình như có điều khó xử.
Anh mở miệng hỏi: “Làm sao vậy?”
Giọng nói mang theo sự quan tâm, đã không còn lạnh nhạt hờ hững như trước kia, ngược lại nghe rất dịu dàng, khiến Lục Thu Hạo bên cạnh phải ngẩng đầu lên nhìn một cái.
Cậu cho rằng Thịnh Ngọc Châu đã xảy ra chuyện gì, đặc biệt khi thấy sắc mặt Thịnh Ngọc Châu trở nên u sầu: “Chị… Chị đói bụng quá à? Em… Cùng lắm em chỉ chia cho chị một nửa phần của em thôi.”
Ừm, Lục Thu Hạo chỉ có thể nghĩ ra lý do này, bởi vì chỉ khi đói bụng cậu mới mặt ủ mày ê như vậy.
Đương nhiên, chỉ trước kia mới thế, sau này anh trai cậu luôn có thể kiếm đồ ăn từ trên núi, cậu không bao giờ phải chịu cảnh đói bụng nữa!
Lục Thu Hạo vỗ vỗ bụng nhỏ của mình, mỗi ngày sau khi tan làm hai anh em cậu đều về nhà nấu cơm, hôm nay cũng vậy, trước khi tới đây bọn họ đã ăn cơm rồi.
Thôi, để chị ấy ăn đi!
Có điều, chỉ cho một nửa phần của cậu thôi, nếu không… Nếu không A Hạo sẽ khóc đó…
Cặp mắt hồn nhiên không giấu nổi tâm sự kia của Lục Thu Hạo, cộng thêm dáng vẻ “Đau lòng bỏ thứ yêu thích”, khiến người nhìn vừa buồn cười vừa đau lòng.
Cậu nhóc này đáng yêu quá!