XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH NỮ PHỤ NGỐC NGHẾCH - CHƯƠNG 95: Định khi nào kết hôn
Cập nhật lúc: 2024-09-14 15:03:56
Lượt xem: 123
Buổi tối, tại khu tập thể thanh niên trí thức.
Mọi người đều đã về, cơm nguội canh lạnh, còn nửa sống nửa chín, đều tỏ thái độ với nam thanh niên trí thức nấu cơm hôm nay. Kết quả người ta lại tự tin phản bác:
“Đồng chí Thịnh Ngọc Châu còn không bắt bẻ như các cậu, không phải ăn cũng được sao? Hơn nữa, tôi đã cố hết sức rồi, thích ăn thì ăn.”
Thịnh Ngọc Châu bị lôi ra, những người khác đều ngậm miệng. Thịnh Ngọc Châu còn ăn được, sao bọn họ không thể ăn?
Thịnh Ngọc Châu chột dạ sờ sờ mũi mình, nhắc tới vấn đề kén ăn cô cũng ngượng ngùng, vừa rồi cô còn ăn một cái đùi gà và hai cái cánh…
Thơm thật!
Để người khác không phát hiện ra, cô còn cố ý đánh răng rửa mặt, thay quần áo tren người thành quần áo ngủ rồi, à, thứ gọi là quần áo ngủ, thật ra vẫn giống quần áo bình thường.
Ngày hôm sau.
Khi mọi người lại chuẩn bị lên núi lần nữa, kết quả, công an cho người tới báo tin, nói đã tìm thấy… Kho báu!
Các thôn dân: “Cái gì? Nhanh vậy đã tìm được rồi? Là ai? Ai tìm được?”
“Không thể nào, không phải hôm qua vẫn chưa tìm được à? Sao hôm nay đã tìm thấy rồi? Tôi còn chưa lên núi đâu, ai tranh năm mươi tệ của tôi thế?”
“Là ai! Tôi không tin! Khốn nạn! Đám vô dụng này, không có tác dụng nào, tìm chút đồ cũng không tìm thấy!”
Có người oán giận, có người trách mắng con cháu mình, đúng là một đám vô dụng, rác rưởi, năm mươi tệ đó!
Năm mươi tệ cứ như vậy bay đi trước mắt, mọi người đều cực kỳ đau lòng. Là ai? Ai tìm thấy?
Ghen ghét! Đỏ mắt, nếu là người trong thôn, còn có thể tiếp… Tiếp thu cái rắm! Thà là công an tìm thấy còn tốt hơn!
Thanh niên trí thức:
“Hả? Nhanh nư vậy đã tìm thấy rồi? Hôm nay chúng tôi còn đang chuẩn bị lại lên núi xem thử đây…”
“Đáng tiếc, năm mươi tệ kia vô duyên với chúng ta, vẫn nên chăm chỉ làm việc thì hơn, bên phía trưởng thôn còn chưa nói rõ sẽ cho ai chỉ tiêu về thành phố đâu.”
“Năm mươi tệ gì đó tôi không quan tâm, chỉ tiêu về thành phố kia… Rốt cuộc khi nào trưởng thôn mới công bố nhỉ?”
Phía bên kia đồn công an không nói rõ là ai, chỉ nói bọn họ không cần tìm nữa, đã tìm được rồi, tiền thưởng cũng đã phát xong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-nu-phu-ngoc-nghech/chuong-95-dinh-khi-nao-ket-hon.html.]
Sau đó mọi người phát hiện ra, hôm đó người trong thôn không ai xin nghỉ, không ra đồng làm việc thì ở nhà, cũng không thấy công an qua bên này…
Trên thực tế, bọn họ không hề biết, sở dĩ công an gióng trống khua chiêng làm vậy, vì muốn tránh cho đám xã hội đen lọt lưới kia tiếp tục qua bên này tìm kiếm, lại hại mạng người.
Còn về cái hộp chứa tiền tài kia, công an cũng đã tìm thấy.
Lúc ấy Lục Dữ biết đám người không tiếc mạng kia khả năng sẽ quay lại tìm, nên anh đã giấu kỹ nó. Cũng không biết có phải Lục Dữ giấu quá kỹ hay không, mà mấy ngày liền hai người kia đều không tìm thấy, sau đó công an phải tuần tra một ngày mới đào lên được.
Nhưng sự thật sau lưng, người trong thôn không hề biết, bọn họ chỉ biết mình vô duyên với năm mươi tệ tiền thưởng kia, cả ngày lắc đầu thở dài, thương cho số phận hẩm hiu…
Cơ hội phát đạt ở ngay trước mặt cứ như vậy biến mất, có thể không đau lòng sao?
Hiện tại Thịnh Ngọc Châu đã bắt đầu học sang toán học, không phải người trong khu tập thể không phát hiện ra, chỉ là lúc này bọn họ còn đang sầu lo chuyện chỉ tiêu về thành phố, sao có tinh lực dư thừa quan tâm tới chuyện này.
Ngay cả Lý Yến cũng bắt đầu nỗ lực làm việc, tích cực biểu hiện!
Tuy rằng biết khả năng của mình không lớn, nhưng mà, làm người phải có moongjt ưởng chứ, lỡ như vì mình chăm chỉ, người khác lại xảy ra chuyện, chẳng phải chỉ tiêu về thành sẽ rơi xuống đầu mình sao?
“Ngọc Châu, cô thật sự không định cố gắng một phen à? Cả ngày đều trốn trong khu tập thể đọc sách làm gì?” Lý Yến ở bên nhắc nhở, đọc sách có tác dụng gì, bây giờ đại học đều ngừng tuyển sinh rồi, học nhiều hơn nữa cũng không thể vào nhà xưởng làm việc, còn đọc sách làm gì?
“Cô không hiểu, đây là sở thích của tôi, tôi thích đọc sách. Cô cũng nên học tập nhiều hơn đi, học tập có thể khiến người ta thông minh hơn.” Thịnh Ngọc Châu không dám nói ra chuyện thi đại học lúc này.
Hướng gió bên trên vẫn chưa lộ ra, nếu cô dám mở miệng tuyên truyền, khả năng còn liên lụy đến cha mẹ mình.
Cố Diệp Phi
“Thôi, tôi chịu, tự cô học hành đi.” Lý Yến lắc đầu từ chối, thời gian nghỉ ngơi không nghỉ ngơi còn đọc sách? Không phải tự chuốc khổ vào người sao?
……
Biết kho báu đã được tìm thấy, Giang Quả Nhi cũng có chút thất vọng, nhưng nếu không cần lên núi nữa, cô ta cũng nên nói chuyện của mình với Lê Thừa Du nhỉ?
Lại lần nữa gọi Lê Thừa Du ra ngoài, nhưng vì hôm qua không được nghỉ ngơi, hôm nay còn phải làm việc nặng cả ngày, Lê Thừa Du đã mệt muốn chết, có vẻ không tình nguyện lắm, trên mặt lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn.
Dưới gốc cây nào đó trong rừng cây nhỏ, Giang Quả Nhi nhìn người đàn ông hơi mất kiên nhẫn trước mặt, ánh mắt âm u tối nghĩa, miệng lại vẫn dịu dàng: “Thừa Du, chúng ta đã ở bên nhau rất lâu rồi, anh định khi nào kết hôn với em?”
Sắc trời dần dần chuyển sang màu đen, Lê Thừa Du chỉ nghe thấy giọng nói uyển chuyển dịu dàng của người con gái trước mặt, không hề phát hiện ra biểu cảm và ánh mắt Giang Quả Nhi đã thay đổi, đang nhìn chằm chằm vào anh ta, như rắn độc nhìn chằm chằm vào con mồi của mình vậy.
Lê Thừa Du đang mệt mỏi đâu còn tâm trí nào dỗ ngọt Giang Quả Nhi, vừa nghe thấy đối phương nói muốn kết hôn với mình, anh ta đã bị dọa sợ, ánh mắt lập tức nhìn về phía đối phương, kinh hô: “Cái gì? Kết hôn?”
Nhìn thái độ ấy, Giang Quả Nhi đã hiểu ra, trái tim trở nên băng giá, hai mắt nhuốm màu u ám, chẳng lẽ Lê Thừa Du và mình ở bên nhau lâu như vậy rồi, vẫn chưa nghĩ tới chuyện kết hôn với mình sao?
Trái tim lạnh giá, đồng thời còn rất phẫn nộ, Giang Quả Nhi che giấu lửa giận của mình, lại dịu dàng hỏi: “Thừa Du, anh nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ, anh không muốn kết hôn với em sao?”