XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 111
Cập nhật lúc: 2025-04-04 04:03:39
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tối hôm đó về làng, Tần Hùng mang theo một bụng heo đến, nói là để người đi thi bổ dưỡng thân thể, mấy ngày ở trường thi lo lắng mệt nhọc nên gầy đi.
“Hôm nay mới mua ở làng bên cạnh, thịt heo tươi ngon, chiều nay ta đã làm sạch. Đừng để người đọc sách phải rửa đồ bẩn sau khi thi xong.”
Tần Tiểu Mãn đang thu dọn quần áo đi huyện thành, thấy nhị thúc đến liền nói: “Chắc nhị thúc muốn ăn, không tìm được đầu bếp nên mới nghĩ đến Đỗ Hành.”
Dù sao cũng là tặng thịt trước khi biết kết quả thi cử, Đỗ Hành vẫn rất vui.
“Tuyệt, lâu rồi không vào bếp nên tay nghề cũng lạ, thịt heo đến đúng lúc, tối nay ta làm thịt heo xào tỏi.”
Tần Hùng tự mình vào phòng lấy rượu, ngồi xuống: “Ngươi xem, Đỗ Hành mới tốt tính, miến cãi nhau như vậy, không hiểu Đỗ Hành nhẫn nại được con như thế nào. Ta dù sao cũng cho Hổ tử ăn hai ngày.”
Chó con Hổ Tử đã lớn, nghe thấy tên mình liền chạy đến, cọ vào chân Tiểu Mãn.
Tần Hùng muốn vuốt đầu nó, nhưng Hổ Tử không nghe lời: “Con chó này, mấy hôm trước cho ăn thì ngoan ngoãn vẫy đuôi, giờ chủ nhân về thì không thèm phản ứng, giống ngươi, bội bạc.”
Tần Tiểu Mãn nghe Đỗ Hành nói làm thịt heo xào tỏi, lấy hai tép tỏi trong túi ra bóc, thấy Tần Hùng uống rượu thì hừ hai tiếng, không cãi nhau nữa, vì cậu không được uống rượu.
Đỗ Hành mang thai nên không cho cậu đụng đến rượu, đợi con sinh thì Đỗ Hành sẽ cho cậu uống.
Tối hôm đó, Tần Hùng ăn thịt heo, uống vài chén rượu rồi mới vui vẻ về nhà. Đỗ Hành cùng Tiểu Mãn rửa mặt rồi lên giường ngủ.
Thi cử không tốn sức nhưng rất hao tâm trí, về đến nhà muốn ôm Tiểu Mãn
ngủ, dù không ngủ được, ôm nhau cũng thấy dễ chịu.
“Khách điếm huyện thành tốt, giường đệm lớn hơn nhà mình, chăn mềm mại như bông mới hái, nhưng ta ngủ không ngon bằng nhà mình.”
Không chỉ Tiểu Mãn, Đỗ Hành cũng thế, sau khi thi xong về nhà cảm thấy nhẹ nhàng, như cởi bỏ gông xiềng, thư thái lắm.
Hắn nằm nghiêng nhìn Tiểu Mãn vì bụng lớn mà nằm thẳng: “Đều nói ổ vàng, ổ bạc cũng không bằng cái ổ chó của mình, quả nhiên là như vậy.”
Tiểu Mãn kéo chăn lên, nhìn trần nhà: “Thi cử xong rồi, cũng là việc lớn. Dù phải chờ kết quả nhưng thoáng cái đã qua tháng hai, ngày mai phải đi xem ruộng.”
Trước khi đông đã nhờ người làm sạch rồi nhưng đầu xuân cỏ dại mọc nhiều, phải làm sạch lại, tháng ba phải gieo hạt.
Cậu ở thành không kể chuyện nhà để Đỗ Hành khỏi phân tâm thi cử.
Đỗ Hành thấy Tiểu Mãn có vẻ đang suy nghĩ, như đang tính toán công việc.
Mắt một mí của Tiểu Mãn hiếm khi thất thần, gió xuân đêm thổi làm môi cậu đỏ mọng, như anh đào, Đỗ Hành không nghe gì hết, khuôn mặt cậu làm hắn xao xuyến.
Va vào nhau, Tiểu Mãn bừng tỉnh, mắt cậu sáng lên. Hắn há miệng, Đỗ Hành liền hôn hắn, rồi buông ra.
Đỗ Hành nhẹ nhàng cắn môi, nhìn Tiểu Mãn ngạc nhiên, vì thiếu oxy nên mặt đỏ bừng, môi càng thêm quyến rũ.
Hắn có vẻ bất ngờ vì cậu lại đột nhiên hôn mình.
Thực ra hắn thường hôn cậu, biểu đạt tình cảm bằng nhiều cách, Đỗ Hành đơn giản, thích thì muốn nắm tay và hôn, nhưng hắn vẫn rất tiết chế nên ít khi làm vậy.
Thấy Tiểu Mãn nhìn mình như vậy nên hắn hơi ngượng ngùng, không nói gì, đứng dậy định tắt đèn.
Tay cậu đặt cạnh giường bị Đỗ Hành giữ lại, Tiểu Mãn trợn mắt nhìn hắn: “Chàng định làm chuyện xấu à?”
Đỗ Hành quay đầu lại, nhấp môi dưới: “… Không, ta chỉ…” Tiểu Mãn làm như không nghe thấy, ngả đầu ra: “Đến đây đi.” Đỗ Hành mặt đỏ lên.
Tắt đèn, Đỗ Hành ôm Tiểu Mãn vào lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-111.html.]
“Nói dối.” Tiểu Mãn nói, rút tay ra: “Sao lại bảo không nghĩ chứ?” Đỗ Hành hôn cổ cậu: “Hiện giờ đang tuổi trẻ sức khỏe dồi dào.”
Ngày hôm sau Đỗ Hành dậy sớm, Tiểu Mãn còn đang ngủ, hắn hôn cậu một cái rồi đứng dậy.
Dù thi cử xong nhưng hắn đã quen dậy sớm.
Làm cơm sáng, đánh lửa, hắn suy nghĩ về chuyện ruộng đất, tính toán ý kiến của dân làng, mời thêm nông dân giúp việc.
Nhiều người trong làng muốn tranh giành đất đai của họ.
Bỏ qua lời họ bàn tán, thành tích mới khiến mọi người im miệng.
Dù kết quả chưa ra nhưng hắn cũng đoán được, năm lần thi đều thuận lợi, như học sinh cấp ba làm bài thi cấp một, nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn đỗ.
Nhưng hắn không nói gì, với cả Tiểu Mãn cũng không nói, người thân không hỏi nhiều, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn nếu không đỗ.
Hắn cũng sợ có gì bất ngờ, ảnh hưởng đến tâm trạng người nhà.
Mấy ngày sau, người làng vẫn hỏi han về việc thi cử, hắn vẫn trả lời qua loa.
Hôm nay, Tần Hùng ở huyện thành bán thịt, thấy Chu Vãn Thanh đi mua đồ ăn, dù anh trai ông có chút tiếng tăm ở huyện thành, nhưng vẫn phải tự lo chuyện ăn uống.
Tuy có người hầu nhưng Tần Tri Diêm và Chu Vãn Thanh vẫn rất tốt với nhau, Chu Vãn Thanh thường xuống bếp nấu ăn cho chồng, nếu rảnh rỗi thì tự đi chợ mua đồ tươi ngon.
Nếu Chu Vãn Thanh không tốt thì Tần Tri Diêm không thể nào cam chịu cha vợ
khó tính như vậy.
“Mua miếng giò về cho Tri Diêm, hôm qua mới làm thịt heo, thịt ngon.”
Chu Vãn Thanh mỗi lần đến đều được Tần Hùng đưa thịt khiến hắn hơi ngại ngùng.
Hắn định trả tiền nhưng bị từ chối.
“Lấy tiền gì, Tri Diêm mấy ngày nay bận rộn làm gì?” “Chuẩn bị cho vụ xuân, vẫn những công việc đó.”
Tần Hùng: “Mấy hôm trước thi cử xong, cháu rể của ngươi đi thi, ngươi cũng gặp rồi. Thi ba ngày, chắc cũng chấm điểm xong, Tri Diêm rảnh rỗi thì nhờ hắn xem kết quả luôn.”
“Ta ở nhà cũng nóng lòng.”
Gia đình họ có con đi thi nên Chu Vãn Thanh cũng hiểu rõ, ông thấy Tiểu Mãn và tướng công khá tốt nên nói: “Được, ta sẽ nói cho ông ấy, nhị ca hôm nay về nhà ta ăn cơm nhé.”
Tần Hùng: “Ta bận trông quán.”
Chu Vãn Thanh: “Được, thế hôm nào rảnh vậy.” “Được.”
Thấy Chu Vãn Thanh đi rồi, Tần Hùng thở phào, hắn không hỏi nhiều về kết quả của Đỗ Hành nhưng không phải không quan tâm.
Dù bận nhưng hắn cũng biết chuyện làng, nhà họ có người làm quan.
Trưa Tần Tri Diêm mệt mỏi về đến nhà, ngửi thấy mùi giò hầm thơm phức liền vui vẻ hẳn lên, vào nhà, thấy đồ ăn đã chuẩn bị sắn sàng.
“Hôm nay là ngày gì, ngươi lại tự tay xuống bếp à?”
Chu Vãn Thanh vẫy tay, người hầu mang nước cho Tần Tri Diêm rửa tay ăn cơm: “Nói như thể ta ít khi xuống bếp cho chàng vậy, cái chân giò này là nhị ca cho.”
“Việc làm ăn của huynh ấy, thịt bán chẳng được bao nhiêu, toàn bổ sung cho người nhà.”
Chu Vãn Thanh đưa khăn mặt cho Tần Tri Diêm lau tay, ngồi xuống rồi nói: “Nhị ca bảo ta nhờ chàng xem kết quả thi cử của Đỗ Hành.”