XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 122
Cập nhật lúc: 2025-04-07 23:54:08
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mục Tiệp không hề vì Đỗ Hành mở miệng mượn tiền mà khó chịu hay coi thường hắn, ngay từ đầu chính là vì thấy Đỗ Hành chăm chỉ mà đánh giá cao.
Hắn ta vừa móc tiền vừa hỏi: “Ngươi còn thiếu bao nhiêu?” “Còn thiếu ba lượng bạc.”
Mục Tiệp không nói hai lời liền đưa tiền cho hắn, Đỗ Hành lấy trong người ra chín lượng bạc, cộng với tiền của Mục Tiệp đưa hết cho người đàn ông ria mép, hắn rất khách sáo cung kính nói: “Làm phiền tiên sinh.”
Sáng nay lúc ra khỏi nhà, Tần Tiểu Mãn đặc biệt đưa cho hắn khá nhiều tiền, chính là vì không rõ học phí thư viện là bao nhiêu, nhưng biết đây là một thư viện toàn con nhà giàu, cơ sở vật chất lại tốt, chắc hẳn học phí không ít.
Nhiều thì có thể mang về, ít thì phiền phức, vì vậy Tần Tiểu Mãn đưa cho hắn mười lượng, còn bản thân hắn còn lại ba bốn lượng, thực ra là đủ rồi.
Thấy Đỗ Hành thành thật mượn tiền Mục Tiệp, ruột gan người đàn ông ria mép thắt lại, nhất thời không biết xử lý ra sao.
“Sao lại mười hai lượng? Không phải mười lượng sao? Học phí của thư viện tăng giá rồi à?”
Mục Tiệp đang chờ Đỗ Hành làm thủ tục nhập học xong, hắn ta dẫn người đi dạo quanh thư viện, thấy số tiền Đỗ Hành đưa liền nhướng mày.
“Là mười lượng sao? Tiên sinh nói là mười hai lượng mà.” Đỗ Hành ra vẻ ngạc nhiên.
Mục Tiệp không khỏi hỏi lại: “Chú Triệu, chuyện gì vậy?”
Người đàn ông ria mép cười gượng: “Ta, ta nói là mười lượng mà, Mục thiếu gia xem, giấy biên nhận này của ta ghi rõ mười lượng.”
“Hả? Mười lượng sao? Xin lỗi tiên sinh, ta nghe nhầm thành mười hai lượng rồi.”
Đỗ Hành xoay người trả tiền lại cho Mục Tiệp: “Xin lỗi sư huynh, ta nghe nhầm, hiểu lầm ý của tiên sinh.”
Mục Tiệp cau mày, mười với mười hai e là khó nghe nhầm, hơn nữa nếu nghe nhầm thì cũng không thể nhìn nhầm, hắn ta nhìn người đàn ông ria mép với ánh mắt đầy ẩn ý: “Chú Triệu, chú phải cẩn thận khi làm thủ tục nhập học, thư viện Bạch Dung trăm năm thanh danh, nếu ai làm tổn hại, đừng nói là Viện trưởng, e là cả huyện lão gia cũng sẽ không tha.”
Người đàn ông ria mép toát mồ hôi lạnh: “Vâng, vâng, xin nghe theo lời dạy của Mục thiếu gia.”
“Ta, ta lập tức làm thủ tục nhập học cho Đỗ tiểu huynh đệ.”
Có Mục Tiệp ở bên cạnh, hiệu suất của người đàn ông ria mép cao hơn nhiều, đóng tiền, ký tên, đóng dấu liền một mạch, phát sách cho Đỗ Hành, lại ghi lại số đo cơ thể của Đỗ Hành để may đồng phục.
Cuối cùng, còn cung kính tiễn hai người ra khỏi phòng làm việc.
Ra khỏi phòng làm thủ tục nhập học, Mục Tiệp sa sầm mặt mày: “Chú Triệu làm việc ở thư viện cũng mấy năm rồi, bây giờ càng ngày càng không biết làm việc. Cũng là do lũ học sinh thư viện tạo nên cái tật xấu.”
“Sao lại nói vậy?”
“Bất kỳ học sinh nào đến làm việc gì cũng thích nhét cho Triệu thúc chút tiền trà nước, khiến chú ta quên mất thư viện thuê chú ta làm chính là những việc này, bây giờ không cho tiền trà nước là không làm việc. Thật quá đáng!”
Đỗ Hành giả vờ không biết chuyện gì, nhưng vẫn thêm dầu vào lửa: “Ý sư huynh là chú Triệu hôm nay muốn xin ta tiền trà nước? Không phải chứ, thư viện không chỉ là nơi cầu học, mà còn là nơi tu thân, sao chú Triệu lại không làm gương, biết sai mà còn cố phạm?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-122.html.]
“Ngươi mới đến, nhiều chuyện chưa hiểu rõ. Lòng người đã hư hỏng đến mức này rồi! Không được, ta phải đi báo cáo với Viện trưởng, nếu tiếp tục như vậy thì hủy hoại danh tiếng của thư viện mất. Hôm nay chú ta có thể làm khó ngươi, ngày mai có thể làm khó học sinh mới nhập học khác.”
Đỗ Hành kéo tay hắn lại: “Sư huynh, hôm nay sư huynh cũng đã cảnh cáo chú ta rồi, không bằng xem chú ta có thể cải tà quy chính hay không, coi như cho chú ta thêm một cơ hội. Nếu tái phạm, đến lúc đó cũng không còn gì để nói nữa, huynh thấy sao?”
Mục Tiệp do dự một chút: “Ngươi đúng là đại lượng, thôi được, cho chú ta thêm một cơ hội nữa.”
Hôm nay cũng đã hả giận rồi, Đỗ Hành không biết lai lịch của lão già ria mép đó là gì, nếu vì chuyện này mà bị thư viện sa thải, nhất định sẽ ghi hận hắn, gây thêm rắc rối.
Bây giờ bị cảnh cáo rồi, tự nhiên sẽ kiềm chế, cũng không dám gây khó dễ hắn
nữa, ngược lại sẽ có phần kiêng dè. Như vậy là đủ rồi.
Đỗ Hành theo Mục Tiệp đi dạo quanh thư viện gần nửa canh giờ, đến xem nhà ăn, tàng thư các, nhìn phòng học từ bên ngoài, để tránh làm phiền học sinh bên trong, không vào xem kỹ.
Ngoài ra, vì không định ở nội trú trong thư viện, nên cũng không đến xem ký túc xá.
Nhưng những chỗ khác cũng có cái để xem, nào là vườn đọc sách buổi sáng, tên là Thần Độc Viên, có Dạ Huỳnh Đình để nghe giảng bài trên hồ vào buổi tối, còn có Lục Nghệ Quán, Nông Tang Quán và Lợi Dân Quán.
Tóm lại, quy mô thư viện Bạch Dung khó mà thấy hết được từ cổng, vào trong thư viện mới biết thư viện này rộng lớn như thế nào, nếu không có người dẫn đường, người mới đến lạc đường cũng là chuyện bình thường.
Đỗ Hành thầm nghĩ, thảo nào học phí đắt như vậy, những cơ sở vật chất này đúng là xứng đáng với giá tiền.
“Lợi Dân Quán này là làm gì vậy?”
Những quán khác, Đỗ Hành nghe tên là biết làm gì, còn Lợi Dân Quán thì hơi trừu tượng.
Mục Tiệp cười nói: “Đại khái là nghiên cứu những công trình, sáng chế có ích cho dân. Trước kia, những sạp sách nhỏ bên ngoài thư viện là do học sinh Lợi Dân Quán làm, còn được thầy giáo khen ngợi. Khi nào ngươi đến thư viện có thể đến đó xem thử, xem có gì hứng thú không, nếu trở thành thành viên của quán, không những được học những kiến thức của quán đó, mà còn có thể thường xuyên gặp gỡ thầy giáo.”
“Nhưng ta thì muốn ngươi đến Lục Nghệ Quán, vừa hay ta là quán trưởng.”
Đỗ Hành mỉm cười, chẳng khác nào câu lạc bộ ở đại học cả, thư viện Bạch Dung này cũng lắm trò.
“Nếu được vào Lục Nghệ Quán thì tốt quá, như vậy cũng có thể làm bạn với sư huynh, nhưng tiếc là ta không giỏi Lục Nghệ.”
Lễ, Nhạc, Xạ, Ngự, Thư, Số, trong đó có ít nhất ba thứ hắn hoàn toàn mù tịt.
Bắn cung không được, ca hát không được, còn cái Ngự c.h.ế.t người nữa.
Trước kia lái xe trâu đã suýt bị Tần Tiểu Mãn cười chết, huống hồ là cưỡi ngựa, chẳng phải muốn mạng hắn sao.
“Không sao, còn một thời gian nữa mới đến kỳ tuyển sinh tiếp theo của thư viện, khoảng thời gian này ngươi có thể luyện tập nhiều hơn, đến lúc đó thư viện tuyển sinh xong thì các quán cũng sẽ tuyển thành viên mới.”
Đỗ Hành không từ chối ý tốt của hắn, tạm thời đồng ý.