XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 123
Cập nhật lúc: 2025-04-07 23:54:47
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/60EI2qC27h
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Hành về đến nhà đã là buổi chiều. Trưa nay, hắn cơm nước còn chưa kịp ăn đã vội vã mua sắm lễ vật rồi quay về, nghĩ đến việc về nhà sớm nấu cơm chiều.
Lễ vật gồm có cần tây, hạt sen, đậu đỏ, táo đỏ, long nhãn và thịt khô. Hắn đã mua ở huyện thành, trừ cần tây và thịt khô có sắn ở nhà.
“Đỗ Đồng Sinh.”
Vừa đến cổng nhà, hắn đã thấy tá điền trong nhà đang gánh một gánh phân khô ra ngoài, chạm mặt hắn, vội vàng đặt gánh xuống hành lễ.
“Gánh phân khô này đi làm gì vậy?”
“Là ta bảo họ đến nhà lấy phân bón ruộng đó. Chàng về rồi à, trưa nay ta làm trứng xào lá hẹ, để dành cho chàng một nửa đó, mau vào nhà đi.”
Đỗ Hành cười đáp lại, cho tá điền lui ra, rồi đánh xe bò vào sân. “Đệ bảo tá điền đến nhà lấy phân bón ruộng nào thế?”
Tần Tiểu Mãn nói: “Ruộng còn lại ở nhà đều là ruộng màu mỡ, giờ không cần bón phân, phân ở nhà cũng không ít. Ta nói với Nhị Đảm thúc rồi, ruộng nhà mình bây giờ cần làm cỏ vun đất, ai rảnh thì đến giúp, sau đó có thể đến nhà lấy một gánh phân về.”
Đỗ Hành nghe vậy nhướn mày: “Đệ giỏi quán xuyến việc nhà rồi đấy. Ruộng tá điền màu mỡ, thu hoạch tốt thì cũng có lợi cho nhà mình, nói cho cùng thì cũng là đất của nhà mình.”
Tần Tiểu Mãn tự mình vác hết đồ Đỗ Hành mua về lên vai, lỉnh kỉnh đi vào nhà chính: “Đương nhiên vẫn phải nhờ chàng dạy dỗ tốt. Hôm nay đi thư viện làm thủ tục nhập học xong xuôi chưa? Bao giờ thì đến trường?”
Đỗ Hành rót một cốc nước uống cạn: “Xong rồi, ba ngày nữa có thể đến trường. Đệ không biết học phí thư viện Bạch Dung đắt thế nào đâu, vậy mà một năm đã mười lượng rồi, thật là kinh ngạc.”
“Mười lượng?!”
Tần Tiểu Mãn trợn tròn mắt, há hốc miệng hồi lâu không khép lại được.
Cậu nhẩm tính, tiền tiết kiệm của nhà cũng chỉ hơn ba mươi lượng, hôm nay đã tiêu hết mười lượng, số tiền còn lại chỉ đủ đóng học phí hai năm nữa ở thư viện Bạch Dung.
Như vậy thì trong nhà eo hẹp rồi, nhưng Tần Tiểu Mãn vẫn quan tâm hỏi Đỗ Hành: “May mà hôm nay đưa cho chàng mười lượng, không thì đến nhập học cũng không xong, đáng lẽ phải đưa cho chàng nhiều hơn mới phải.”
“Không phải vừa đủ rồi sao. Hôm nay ở thư viện đệ đoán xem gặp ai?” Đỗ Hành nói: “Chính là Mục thiếu gia lúc trước giúp chúng ta ở huyện thành đấy.”
“Huynh ấy cũng học ở thư viện Bạch Dung sao?” Tần Tiểu Mãn vừa nói xong liền nhớ ra, đúng là học sinh thư viện Bạch Dung mà: “Vậy thì tốt quá, Mục thiếu gia người chính trực, lại quen biết chàng, chàng mới vào thư viện có gì không hiểu thì có thể tìm huynh ấy.”
Đỗ Hành cười gật đầu: “Đúng vậy, Mục thiếu gia rất nhiệt tình, hôm nay còn dẫn ta đi tham quan thư viện nữa.”
“Thư viện có đẹp không?”
“Rất đẹp, học phí đắt như vậy, sao lại không đẹp được.”
Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành hài lòng cũng tạm quên đi nỗi lo về học phí, nói: “Hôm nay ta đã nói với nhị thúc chuyện chàng học ở thư viện Bạch Dung rồi, sau này chàng đi về từ huyện thành thì đi chung xe bò với nhị thúc, nếu nhị thúc không lên huyện thành buôn bán thì bỏ ra mấy đồng bắt xe ở đường cái.”
Đỗ Hành đáp: “Được.”
Tự mình đánh xe bò đi huyện thành quả thật không tiện, trong thư viện không có chỗ buộc trâu, nếu để xe bò ở bãi gửi xe ngoài thành, một ngày cũng mất mười mấy văn tiền, lâu dài cũng không có lời.
Thỉnh thoảng tự mình đánh xe đi về một lần thì không sao.
“Chàng suốt ngày đi đi về về vất vả quá, ta nghĩ hay là chàng cứ ở nội trú trong thư viện, khỏi phải lặn lội như vậy.”
Tần Tiểu Mãn nói câu này có phần nhỏ nhẹ, ra vẻ hiểu chuyện.
Đỗ Hành nghe vậy liền nói: “Thư viện năm ngày mới nghỉ hai ngày, đệ đang mang thai, làm sao ta có thể để đệ ở nhà một mình bốn năm ngày không gặp.”
Tần Tiểu Mãn nghe vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bảo cậu bốn năm ngày không gặp Đỗ Hành thì đúng là khó chịu, cậu cười tủm tỉm kéo Đỗ Hành vào bếp, lấy trứng xào lá hẹ vẫn đang hâm nóng trong nồi ra.
“Đói thật rồi.”
Đỗ Hành ngửi thấy mùi thơm đặc trưng của lá hẹ, cũng thấy ngon miệng, hắn gắp một miếng bỏ vào miệng, lá hẹ rất non, trứng chiên thơm giòn, chỉ là hâm trong nồi lâu quá nên mùi vị không bằng lúc mới ra khỏi nồi.
“Ta làm đó, thế nào, có ngon không?”
Đỗ Hành thành thật gật đầu, quả thật tay nghề đã tiến bộ hơn trước rất nhiều: “Ngon, ta còn tưởng tẩu tử làm cho đệ chứ.”
“Tẩu là vợ của đại ca, con dâu của nhị thẩm, sao có thể ngày nào cũng đến nấu cơm cho ta được?”
Đỗ Hành cười: “Vậy đệ trông chờ đứa nhỏ trong bụng mau chóng chào đời rồi tìm cho đệ một người con dâu đảm đang hiền lành, như vậy thì sẽ có người ngày nào cũng nấu cơm cho đệ rồi.”
“Nếu là ca nhi thì lấy đâu ra con dâu? Hay là đến ở rể à?”
Đỗ Hành nghe vậy liền suy nghĩ thật: “Nếu vậy thì tìm một đầu bếp làm con rể, vậy được rồi chứ? Nhất định không vì chuyện nam nữ hay con trai ca nhi mà phân biệt đối xử.”
Tần Tiểu Mãn nghe vậy liền vui vẻ, cậu xoa bụng nói: “Bảo bối, con nghe thấy chưa, hôm nay cha con đã dặn dò thế nào. Sau này tìm vợ hay tìm chồng mà không biết nấu ăn thì phải nói trước là không được nha.”
Đỗ Hành cầm đũa nhìn Tần Tiểu Mãn với vẻ mặt u oán: “Rõ ràng là vì đệ lười nấu ăn nên mới nói vậy, sao đệ cứ đổ hết lên đầu ta, làm bảo bối tưởng ta là người cha khó tính.”
Tần Tiểu Mãn cười ha ha, gắp thêm trứng chiên vào bát Đỗ Hành: “Ăn nhiều vào, đây là lá hẹ ta và chị dâu cùng nhau đi hái đấy, cứ đến mùa là người trong thôn lại tranh nhau hái, đến cả lá hẹ còn chưa kịp nở ra đã bị người ta hái mất rồi.”
“Đệ lại ra ngoài à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-123.html.]
“Không đi xa đâu, cũng phải đi dạo chứ, không thể cứ ở lì trong nhà được.” Nói rồi, Tần Tiểu Mãn lại nhớ ra một chuyện: “Nhị ca sắp thành thân rồi.”
Đỗ Hành nghe vậy nhíu mày: “Đã chọn được nhà gái rồi sao?”
Tần Tiểu Mãn chống cằm nói: “Nhị ca đã có người trong lòng rồi, nhưng nhị thẩm không đồng ý, trong nhà đang ồn ào lắm.”
“Lại ồn ào?” Đỗ Hành không khỏi hỏi: “Ai vậy?”
“Chàng cũng quen. Chính là Thu Nguyệt nhà Thôi đại phu.”
Đỗ Hành không mấy ngạc nhiên, đều là trai gái trẻ tuổi, lại ở cùng một thôn, thỉnh thoảng gặp gỡ, lâu ngày nảy sinh tình cảm là lẽ thường.
“Sao nhị thẩm lại không đồng ý, nhà họ Thôi làm nghề y, cứu người giúp đời, nói sao cũng là gia đình tốt. Hơn nữa, Thôi cô nương lại khỏe mạnh, không bệnh tật gì, lại còn…”
Nhìn thấy Tần Tiểu Mãn nhướn mày: “… cũng có chút kiến thức y thuật được Thôi đại phu truyền dạy.”
Tần Tiểu Mãn cũng không nói chuyện Thôi Thu Nguyệt bắt mạch cho cậu nhầm lẫn trước đây, chuyện này cũng không trách được người ta, nói sao cũng là người có chút ân tình với cậu, nếu gả cho nhị ca cậu cũng tốt.
Quan trọng nhất là hai người đã nhìn trúng nhau.
“Chàng không biết tình hình nhà họ Thôi đâu, Thôi đại phu tuy là đại phu của thôn mình, đúng là đã khám bệnh cho hầu hết bà con trong thôn, đáng lý ra phải là gia đình tốt, nhưng ngầm thì mọi người đều mắng ông ta là lòng dạ độc ác.”
Tần Tiểu Mãn nói: “Y thuật của ông ta không tồi, có thể chữa khỏi bệnh. Nhưng mà tiền khám bệnh của bà con thì lấy rất cao, mỗi người đến khám bệnh giá cả lại khác nhau.”
Đỗ Hành nhớ lúc hắn đi khám chân, đại phu lấy của hắn hơn một ngàn văn, Tiểu Mãn mang thai, mua bao nhiêu thuốc bổ tốt ở y quán trong huyện thành cũng chỉ tốn tầm đó, tính ra thì tiền khám bệnh của Thôi đại phu quả thật không hề thấp.
“Thôi đại phu thấy người sang bắt nạt, nhà ai điều kiện tốt hơn thì tiền khám cũng cao hơn, điều kiện kém hơn thì thấp hơn. Kỳ thực, những việc này cũng không sao, nhị thẩm là chê gia cảnh nhà họ Thôi, sợ nhị ca cưới Thu Nguyệt rồi sẽ phải liên tục trợ cấp cho nhà vợ.”
Thôi đại phu dựa vào mánh khóe của mình đáng lẽ phải kiếm được kha khá tiền, nhưng trong nhà lại có Thôi phu nhân bệnh tật triền miên, quanh năm suốt tháng phải uống thuốc bổ, không làm được việc nặng nhọc gì, còn làm khổ cả gia đình.
Tiền bạc trong nhà đều dùng vào người Thôi phu nhân, năm này qua năm khác, làm sao gia đình họ Thôi không khánh kiệt được.
Đỗ Hành nghe xong, nói: “Vậy chắc hẳn cách hành nghề y của Thôi đại phu cũng là vì vợ mình, người khác cũng không tiện phán xét ông ấy đúng hay sai.”
Tần Tiểu Mãn lắc đầu: “Nhưng vì vợ mình mà hủy hoại danh tiếng lại làm khổ con cái. Thu Nguyệt hiếu thảo đảm đang, nàng ấy chẳng làm gì sai cả.”
Đỗ Hành nói: “Vậy nhị ca nghĩ thế nào?”
“Cứng rắn lắm, nhất quyết đòi cưới Thu Nguyệt. Nhị thúc thì không có nhiều thành kiến như vậy, nhưng trong nhà ồn ào quá nên cũng mắng mỏ, nói đám con cháu trong nhà chẳng có đứa nào để yên cho ông ấy.” Tần Tiểu Mãn rụt cổ: “Ta chỉ là hái lá hẹ xong rồi đến nhà tẩu tử ngồi một lúc, vừa ló mặt ra đã bị mắng theo, vội vã chuồn về.”
Đỗ Hành không khỏi thấy buồn cười, nhị thúc thật là vì gia đình mà lao tâm khổ tứ, nghĩ đến tính khí nóng nảy đó, không biết trong lòng tức giận thế nào.
“Dù sao thì khoảng thời gian này cũng có nhiều chuyện hay để xem, chàng đi học rồi ta cũng không rảnh rỗi đâu.”
“Đệ đừng có đi hóng hớt nữa, coi chừng nhị thúc đánh đệ.”
“Ông ấy không rảnh tay đánh ta đâu, nhị ca còn chưa đủ cho ông ấy đánh sao.”
Đỗ Hành sờ bụng Tần Tiểu Mãn, hy vọng con mình sau này ngoan ngoãn một chút.
Ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, Tần Tiểu Mãn cùng Đỗ Hành tự làm một chiếc hộp đựng sách, vì buổi trưa không về nhà ăn cơm, nên còn làm thêm một ít dưa muối, ngâm đậu tương làm tương, đều là những món ăn đưa cơm.
Ba ngày sau, Đỗ Hành chính thức đi học.
Một ngày trước khi đi học, Tần Tiểu Mãn chuẩn bị hộp đựng sách lớn cho Đỗ Hành.
Vài quyển sách thư viện phát, bút mực giấy nghiên.
Ngoài ra còn có cơm trưa ngày mai, một bát cơm to nén chặt, một quả trứng chiên, một lọ nhỏ dưa muối.
“Cơm ta để trên bàn, cạnh hộp đựng sách đó, sáng mai chàng xách hộp đựng sách thì nhớ mang cơm theo. Để cơm vào hộp sớm sợ bị bí hơi.”
“Được.” Đỗ Hành đang đọc sách dưới ánh đèn, nói: “Cho ta thêm một ít củ cải muối nữa. Mùa đông năm ngoái không phải phơi củ cải rồi ngâm vào vại sao?”
“Cái đó ngâm mấy tháng rồi, chua loét cả răng, chàng thật sự muốn ăn sao?”
“Vỏ củ cải phơi khô sẽ không chua lắm đâu, đệ chỉ cần gắp cho ta một ít là được.”
Tần Tiểu Mãn không nói gì, lại đi vào bếp, mở vại dưa muối ra gắp mỗi loại một ít.
Cậu cất đồ gọn gàng rồi đặt bên cạnh hộp cơm, lẩm bẩm: “Đã là Đồng Sinh lão gia rồi, vậy mà vẫn chỉ ăn dưa muối với cơm.”
Đỗ Hành nghe vậy liền đặt sách xuống, quay đầu nhìn Tần Tiểu Mãn: “Dưa muối đâu phải đồ ăn tồi tàn gì, làm dưa muối tốn không ít muối, cơm trắng với dưa muối, không tồi đâu.”
Tần Tiểu Mãn bĩu môi, học phí thư viện đã gióng lên hồi chuông cảnh tỉnh cho hai người, bình thường tự nhiên là tiết kiệm được đồng nào hay đồng ấy.
Ai biết là ba năm hay năm năm mới thi đỗ được, dù sao cũng phải tính toán lâu dài.
Nếu muốn tiện, có thể ăn ở thư viện, hoặc ăn ở ngoài, nhưng Đỗ Hành tính toán rồi, một ngày ít nhất cũng phải hai mươi văn.
Tiền xe bò đi về bốn văn, đề phòng bất trắc, ăn một bát mì ở ngoài bảy tám văn, nếu ăn cơm với thức ăn thì ít nhất mười lăm văn.