XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 125
Cập nhật lúc: 2025-04-07 23:55:51
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Cha nhỏ nói Mãn ca nhi cũng sắp sinh rồi, lúc rảnh rỗi ông ấy làm mấy bộ quần áo trẻ con, định đưa cho ngươi mang về cho cậu ấy.”
“Được.”
Đỗ Hành vội vàng đáp ứng, đang lo lắng con sắp chào đời mà chưa làm được mấy bộ quần áo.
Trẻ con lớn nhanh như thổi, hai ngày một khác, quần áo chỉ sợ ít chứ không sợ nhiều.
Hắn vội vàng thu dọn đồ đạc, theo Tần Chi Phong ra khỏi thư viện, nhà họ Tần chiều chuộng đứa con trai duy nhất, vừa tan học đã có xe ngựa đợi sắn ngoài thư viện để đón.
Lúc này trước cổng thư viện không ít xe ngựa, hầu hết học sinh tự túc đi học đều có điều kiện xe ngựa đưa đón, cũng chẳng có gì lạ.
Cũng có người ham chơi lười biếng không cho xe ngựa nhà mình đến, thư viện tan học sớm, thời gian hoàn toàn đủ để đi uống trà xem kịch, rủ rê vài người bạn cùng lớp, cùng nhau đi g.i.ế.c thời gian.
Đỗ Hành xách hộp đựng sách, theo Tần Chi Phong chuẩn bị lên xe ngựa, bỗng một mùi phấn son nồng nặc xộc đến, ngay sau đó một “con bướm hoa” bám lên cánh tay Tần Chi Phong.
“đường ca, hôm nay huynh ra ngoài sớm vậy!”
Đỗ Hành nghe giọng nói mới nhận ra là một ca nhi, nhìn bộ đồ màu đỏ như quả lựu, trên người lại xức nước hoa nồng nặc, xinh xắn như một cô gái nhỏ.
Nhìn Tần Chi Phong bị bám chặt, Đỗ Hành không khỏi đưa tay sờ mũi. “Hôm nay nhà có việc, nên phải về sớm.”
Ca nhi này mới phát hiện bên cạnh Tần Chi Phong còn có một người đứng, cậu ta liếc nhìn, học sinh thư viện Bạch Dung đều mặc đồng phục, nhìn thoáng qua
cũng không thấy gì đặc biệt.
Chỉ khác nhau về vóc dáng cao thấp béo gầy thôi.
Nhưng khi cậu ta thấy Đỗ Hành cao ráo, vội vàng nhìn kỹ khuôn mặt, không khỏi sững sờ.
Chẳng phải đây là dung mạo tiên giáng trần được miêu tả trong sách tranh sao, cậu ta thường đến thư viện Bạch Dung, cũng đã gặp không ít thanh niên tuấn tú, nhưng dung mạo thế này vẫn là lần đầu tiên cậu ta thấy.
Không khỏi nhìn thêm vài lần, kéo tay Tần Chi Phong hỏi: “đường ca, vị này là bạn học của huynh sao? Sao trước đây chưa từng gặp?”
Tần Chi Phong nói: “Đây là biểu đệ phu của ta, Đỗ Hành, hiện tại cũng học ở thư viện.”
“Vậy cũng là người thân rồi, nhìn lớn tuổi hơn Mẫn nhi, vậy Mẫn nhi cũng nên gọi một tiếng ca ca.”
Lâm Mẫn lập tức hướng về Đỗ Hành hành lễ: “Mẫn nhi bái kiến Đỗ đường ca.” Đỗ Hành lịch sự đáp lễ.
Sau đó, Đỗ Hành cùng Tần Chi Phong lên xe ngựa, Lâm Mẫn cũng lên xe ngựa nhà mình, lẽo đẽo theo sau xe ngựa nhà họ Tần.
Đỗ Hành ngồi cạnh cửa sổ, nhìn xe ngựa phía sau, hắn nói: “Tiểu công tử này cố ý đến đợi đường huynh sao?”
Tần Chi Phong nghe vậy mím môi, mặt không chút cảm xúc: “Cậu ta là họ hàng bên ngoại của cha nhỏ ta, cha nhỏ rất thích cậu ta.”
Hắn ta không nói nhiều, nhưng Đỗ Hành cũng hiểu được ý tứ trong lời nói, cha nhỏ thích là coi trọng làm con dâu, nhưng “chính chủ” thì chưa chắc.
Đỗ Hành không xen vào chuyện nhà người khác.
Đến nhà họ Tần, Tần Tri Diễm vẫn đang bận việc ở nha môn, chưa về.
Chu Vãn Thanh đã chuẩn bị đồ sắn sàng từ sớm, Đỗ Hành vừa đến đã đưa cho hắn.
“Cái thai đã lớn rồi phải chăm sóc cẩn thận, tuy là mười tháng mang thai sinh
con, nhưng khó tránh khỏi va chạm, sinh non cũng thường gặp, vì vậy phải tìm bà đỡ sớm.”
Chu Vãn Thanh luôn cảm thấy trong bụng Tiểu Mãn là ca nhi, đưa đồ xong không nhịn được dặn dò thêm vài câu.
Đỗ Hành rất kiên nhẫn lắng nghe, tiếc là chưa nói được mấy câu thì Lâm Mẫn đã õng ẹo đi vào.
Chu Vãn Thanh vốn còn muốn giữ Đỗ Hành lại chờ Tần Tri Diễm về, nhưng Đỗ Hành hiểu ý liền cảm ơn Chu Vãn Thanh đã may quần áo rồi xin phép ra về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-125.html.]
“Cũng được, về nhà chăm sóc Mãn ca nhi cẩn thận. Ngày mai ta sẽ sai người mang cơm trưa cho Chi Phong đến thư viện, ngươi cũng ăn cùng luôn, khỏi phải mang cơm theo nữa.”
“Đa tạ tiểu đường thúc.”
Đỗ Hành ra khỏi nhà họ Tần, ước chừng đã gần giữa giờ Thân, hắn ra cổng thành bắt xe ngựa về, đến thôn đã gần cuối giờ Dậu.
“Sao chàng về sớm thế?!”
Tần Tiểu Mãn đang giặt quần áo ở sân, thấy Đỗ Hành đi bộ đến cổng, liền cười đứng dậy.
“Ta đã bảo để ta giặt mà, đệ không cần động tay vào.”
“Chỉ có mấy bộ quần áo, chẳng mất bao nhiêu công sức, lại ở nhà giặt chứ có phải ra sông đâu. Chàng đọc sách đã mệt rồi, mấy việc cỏn con này ta còn giữ cho chàng sao?”
Đỗ Hành bất lực xoa đầu Tần Tiểu Mãn, hắn đặt hộp đựng sách xuống, lấy bọc đồ trên vai xuống: “Đệ xem, hôm nay tiểu đường thúc đưa cho ta, nói là quần áo làm cho con.”
“Thật sao? Tay nghề may vá của tiểu đường thúc rất giỏi, ông ấy vậy mà chịu làm quần áo cho con chúng ta sao?”
Tần Tiểu Mãn vội vàng mở bọc đồ ra, bên trong là bốn bộ quần áo trẻ con.
Vải sờ rất mềm mại, bảo bối sinh vào mùa hè, vải cũng được chọn loại thoáng mát.
Tần Tiểu Mãn rất thích, áp vào má cọ cọ, rồi cẩn thận gấp lại cất vào tủ quần áo.
“Chàng đến nhà đường thúc rồi mà vẫn về sớm thế, thư viện tan học lúc nào vậy, ta còn tưởng chàng về lúc trời tối rồi chứ.”
Nói đến chuyện này, Đỗ Hành không khỏi thở dài, hắn lấy thời khóa biểu trong hộp đựng sách đưa cho Tần Tiểu Mãn: “Đệ xem đi.”
Tần Tiểu Mãn nhận lấy xem qua, mắt tròn xoe: “Giờ học buổi sáng sớm quá! Từ thôn mình đến huyện thành cũng mất gần một canh giờ.”
Đỗ Hành trên đường về đã tính toán rồi, từ thôn đến huyện thành mất hai canh giờ, còn phải sửa soạn các kiểu, nếu muốn đến lớp lúc sáu giờ mà không muộn, thì muộn nhất phải dậy lúc ba rưỡi.
Trước kia bận việc đồng áng cũng chỉ dậy lúc bốn giờ, năm giờ xuống ruộng. Hắn cười khổ: “Chắc là nhất nhật chi kế tại vu thần.”
“Hay là chàng cứ ở nội trú trong thư viện đi.”
Đỗ Hành kiên quyết lắc đầu: “Đệ sắp sinh rồi, nhất định không được.”
Tần Tiểu Mãn ôm bụng, bỗng cảm thấy mang thai lúc này không đúng lúc cho lắm.
“Không sao, ta vốn dậy sớm, chỉ cần tối ngủ sớm, sáng dậy không thành vấn đề.”
Tần Tiểu Mãn không nói gì.
Đỗ Hành lại nói: “Ta đi nấu cơm đây.” Tần Tiểu Mãn lúc này mới gật đầu.
Đỗ Hành đang nhóm lửa trong bếp, nghĩ ngày mai không cần tự nấu cơm nữa, có thể nấu ít gạo hơn, đang bận bịu thì Tần Tiểu Mãn chạy vào: “Đi học sớm như vậy thì không thể đi cùng nhị thúc rồi, lại thêm giờ đó cũng khó mà bắt xe bò trên đường, chỉ còn cách tự đánh xe thôi.”
“Ta cũng nghĩ vậy.”
“Hay là thế này đi, ta gọi Nhị Đảm thúc đến hỏi xem, nhà tá điền có đứa trẻ nào muốn gửi đến đây làm việc không, sau này học được cách đánh xe, buổi sáng
đưa chàng đến thư viện rồi tự đánh xe về, như vậy cũng không cần tìm chỗ buộc trâu. Chiều tan học sớm, chàng tự bắt xe về.”
Đỗ Hành hơi nhíu mày, nếu nhà có thêm người làm thì tiện hơn nhiều, không chỉ có thể đánh xe, quan trọng là cũng có thể giúp làm việc nhà, để Tần Tiểu Mãn đỡ vất vả.
Có người trông nom cậu, hắn cũng yên tâm hơn. “Họ có chịu gửi con đến đây không?”
Tần Tiểu Mãn nói: “Sao lại không chịu, cũng không phải bán thân làm nô lệ, giống như làm thuê dài hạn vậy, bao ăn bao ở, tốt hơn nhiều so với ở nhà ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Nhà tá điền đông con nuôi không nổi, có người bán con đi cũng có, so với bán ra ngoài, họ càng muốn gửi đến nhà chủ làm việc hơn.”
Coi như là tìm được một con đường sống, ít nhất cũng có cơm ăn.
“Vậy chàng nấu cơm đi, Nhị Đảm thúc đang làm ở ruộng nhà mình, ta đi nói với bác ấy, chang cứ ở nhà nấu cơm.”
Nói xong, Tần Tiểu Mãn liền ra ngoài, không lâu sau đã trở về bình an vô sự. Gần tối, sợ hai người đổi ý, Nhị Đảm thúc liền dẫn người đến nhà.