XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 135

Cập nhật lúc: 2025-04-08 00:02:30
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nửa tháng là đủ để làm quen với các bạn học cùng lớp, sau đó Đỗ Hành mới phát hiện các sư huynh của mình đều là khách quen của hành lang chép tay trưng bày bài viết, nghe nói kém nhất cũng là tú tài.

Đỗ Hành nghe Tần Tri Phong nói những sư huynh này gia cảnh đều khá giả, bây giờ lại có chút công danh trong người, gia đình chú trọng bồi dưỡng con cháu cách giao tiếp và ứng xử, vì vậy thường xuyên xuất hiện tại các buổi làm thơ, họp mặt.

Tuy Hướng Phu tử không thích học sinh quá chú trọng vào việc giao thiệp, nhưng lại ủng hộ học sinh trau dồi việc thực tế.

Ví dụ như ngươi có thể tự tổ chức buổi làm thơ, chứ không phải lúc nào cũng tham gia những buổi thơ vô bổ.

Thời gian rảnh rỗi buổi trưa, thư sinh đương nhiên sẽ không hoàn toàn dành để đọc sách.

Đỗ Hành thấy trong lớp không có ai, bài văn mà Hướng Phu tử giao hôm nay hắn cũng đã viết gần xong, định buổi chiều lên lớp sẽ hoàn thành và sửa chữa, thời gian nghỉ trưa này liền làm đồ chơi của mình.

Hắn dùng vải màu làm vỏ thú bông, không ngừng nhét bông vào trong, đang nhét hăng say thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng: “Đỗ Hành sư đệ, đệ đang làm gì vậy?”

Đỗ Hành nghe thấy giọng nói giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy người đang cười híp mắt, hắn ho khan một tiếng: “Du Sư huynh, Phó sư huynh.”

“Ồ, đây là quả cầu thêu bảy màu sao? Tự tay đệ làm à?”

Vị thư sinh họ Phó cầm lấy quả cầu thêu đang làm dở trên bàn lên xem xét, bông còn chưa nhét xong, rõ ràng là đồ tự làm.

“Đỗ Hành sư đệ, không ngờ đệ lại có tài lẻ này, hay là đến Lợi Dân quán của chúng ta đi.”

Vị thư sinh họ Phó lắc lắc tua rua trên quả cầu thêu, như nhặt được báu vật.

“Tuy sư huynh là phó quán trưởng không thể thiên vị mở cửa sau cho đệ, nhưng đệ có tài lẻ thì lại khác.”

“Nghe các bằng hữu dưới quyền ra đề thi nói năm nay hạng mục thi tuyển có cả làm đồ thủ công, sư đệ làm cái này là để vào Lợi Dân quán sao?”

Đỗ Hành cười gượng gạo: “Nhà mới sinh hài tử, đây là đồ chơi làm cho nó.” Mắt vị thư sinh họ Phó mở to: “Sư đệ đã làm cha rồi sao?”

Đỗ Hành gật đầu.

“Sư đệ quả là người cha tốt, thú bông này làm thật tinh xảo, chắc chắn con sẽ thích.”

Đỗ Hành cười cười: “Sư huynh quá khen.”

Người họ Du nhân cơ hội nói: “Sư đệ, nghe phu tử nói đệ là người vừa làm ruộng vừa đi học, chắc hẳn am hiểu việc nông tang, hay là đến Nông Tang quán của chúng ta?”

Khóe miệng Đỗ Hành giật giật: “Dám hỏi Du sư huynh là người nào ở Nông Tang quán?”

“Tuy hắn là quán trưởng cũng không thể mở cửa sau cho tiểu sư đệ, Hướng Phu tử ghét nhất chuyện này.” Vị thư sinh họ Phó nhanh chóng nói: “Đều là cạnh tranh công bằng, Nông Tang quán ít người quan tâm, không bằng đến Lợi Dân quán của chúng ta. Chuyện quầy sách trước đây còn được viện trưởng phu tử khen ngợi nữa.”

Đỗ Hành mỉm cười lịch sự mà không mất đi sự qua loa: “Các sư huynh đều là nhân trung long phượng, tiểu đệ không thể so sánh được.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-135.html.]

“Chỉ là thú vui lúc rảnh rỗi thôi, Phương sư huynh còn là người phụ trách thi xã, Du sư huynh là…, Bách sư huynh lại là…”

Đỗ Hành vẫn giữ nụ cười trên môi, tốt lắm, hắn không chỉ có công danh tệ nhất, mà còn là người duy nhất trong lớp học là kẻ tầm thường.

Nói một hồi, người họ Du nói: “Sư đệ, đừng nghe Phó sư huynh của đệ nói, cứ đến Nông Tang quán đi, dù không muốn vào làm thành viên, năm nay cũng có thể đến góp vui, làm bài thi. Giải thưởng rất hậu hĩnh đó ~”

Ban đầu Đỗ Hành không hứng thú lắm, vì hắn mỗi ngày phải đi đi về về thư viện, về nhà còn phải bế con, nói thật là cuộc sống đã đủ bận rộn rồi, dù những cậu ấm này có nói hay đến đâu cũng không khiến hắn động lòng.

Nhưng khi nghe đến giải thưởng, hai chữ “hậu hĩnh”, hắn lập tức hứng thú. “Không biết là quà gì vậy?”

Du Khoát nhếch mép cười, mở quạt ra dụ dỗ: “Người đứng đầu được hai mươi lạng bạc! Ngoài ra còn có gạo, muối, thịt dê, các loại phần thưởng phong phú.”

Lông mày Đỗ Hành nhướng lên, hắn vội vàng nắm lấy cổ tay Du Khoát: “Sư huynh, sư đệ quyết định tham gia Nông Tang quán rồi, không vì gì khác, nhất định phải ủng hộ sư huynh.”

Du Khoát và Phó Hữu Học cùng cười.

“Năm nay Nông Tang quán các ngươi đúng là chịu chơi.” Phó Hữu Học thấy Đỗ Hành vừa nghe đến giải thưởng liền thay đổi thái độ, nhướng mày nói: “Không được, ta cũng phải đi bàn bạc với Hứa huynh, năm nay cũng làm chút giải thưởng.”

Du Khoát nhìn Phó Hữu Học quay người bỏ đi: “Lão Phó, ngươi đừng có học theo Nông Tang quán chúng ta chứ!”

“Một mình vui không bằng cùng vui mà, ngươi đừng keo kiệt vậy chứ.”

Nghe thấy giọng nói dần xa, Du Khoát lắc đầu: “Vất vả lắm mới nghĩ ra được ý hay, năm nay lại bị người ta đến Lục Nghệ quán và Lợi Dân quán hết rồi.”

“Sư đệ, đệ đã hứa với ta rồi nhé, nhất định phải đến đó!”

Đỗ Hành liên tục đảm bảo, không vì gì khác, ai mà có thể từ chối những phần thưởng thiết thực như vậy chứ.

Mùng sáu tháng sáu, người phụ trách của các quán đã ấn định ngày chiêu mộ thành viên mới vào ngày này.

Thư viện Bạch Dung hàng năm đều chiêu mộ thành viên mới, truyền thống này đã có từ mấy chục năm nay, mỗi lần tổ chức đều là sự kiện mà học sinh, phu tử, thậm chí cả viện trưởng trong thư viện đều rất vui mừng.

Hôm đó, học sinh trong thư viện không cần lên lớp, tất cả học sinh, dù là người mới hay cũ, đều có thể đến tham gia tuyển chọn, không chỉ ba quán, mà cả thi xã của thư viện và các tổ chức nhỏ khác cũng sẽ tuyển người vào hôm nay, tự chọn tham gia những hoạt động mình yêu thích.

Các phu tử của thư viện cũng sẽ tham gia với tư cách trọng tài vào ngày hôm đó, không chỉ vậy, thư viện còn mời cả các bậc hiền tài, quan lại trong huyện đến xem.

Một là để náo nhiệt, hai là cũng coi như một hoạt động tao nhã, để quan lại xem phong cách dạy học của thư viện, để học sinh thể hiện một chút, tạo dựng danh tiếng.

Trước đây đã có thư sinh thể hiện xuất sắc trong những buổi họp mặt như thế này được quan lại chú ý, còn kết thành nhân duyên.

Và được phu tử yêu mến, thường xuyên được ưu ái, chỉ dạy thêm cũng là chuyện thường.

Con cái của các quan lại trong thư viện Bạch Dung dù sao cũng là thiểu số, tuy đa phần học sinh đều có người thân bạn bè ít nhiều có chút danh tiếng, nhưng dù sao quan hệ cũng có thân sơ, không phải ai cũng ghê gớm.

Dù sao đây cũng chỉ là thư viện địa phương, không phải Quốc Tử Giám.

Loading...