Đến khi tổng kết điểm, Đỗ Hành dựa vào kiến thức nông tang lọt vào vòng chung kết.
Lục Nghệ quán và Lợi Dân quán rất hot, cạnh tranh khốc liệt, điểm số rất cao, không ít học sinh có thành tích tốt cũng không chen chân vào được vòng chung kết, ngược lại cũng có học sinh thấy điểm của Nông Tang quán thấp hơn, muốn thử vận may.
Nhưng các công tử nhà giàu có thực sự không hứng thú lắm với việc nông tang, cũng không có kiến thức gì nổi bật, cho dù không vào được Lục Nghệ quán, thì giữa Nông Tang quán và Lợi Dân quán, họ cũng thiên về cái sau hơn.
Đỗ Hành lại rất mong họ không đến Nông Tang quán, như vậy đây vốn dĩ là nơi hắn dễ dàng chiến thắng, hắn có thể trực tiếp giành giải nhất.
Lần tuyển chọn này, Lục Nghệ quán tuyển mười hai người, Nông Tang quán và Lợi Dân quán mỗi quán tuyển năm người.
Thực ra sự cạnh tranh của Nông Tang quán và Lợi Dân quán vẫn rất lớn, Du Khoát, người tổng kết điểm, cười nói với Đỗ Hành: “Sư đệ, với số điểm của đệ, lần này nhất định là của đệ rồi. Đệ đừng có giành được hạng rồi lại không vào Nông Tang quán của bọn ta nhé.”
Đỗ Hành xoa xoa tay: “Vào, vào chứ.”
Hắn nói đùa vài câu với Du Khoát, mơ hồ cảm thấy như có người đang nhìn chằm chằm mình, hắn quay đầu lại nhìn nhưng không thấy ai, vô cớ cảm thấy như có con rắn độc đang ẩn nấp trong rừng, sắn sàng nhảy ra cắn mình bất cứ lúc nào.
Không tìm thấy ai, trong lòng Đỗ Hành cũng thoải mái hơn, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành trận đấu cuối cùng rồi về nhà sớm, vừa hay hai ngày tới được nghỉ.
Cách thi đấu vòng chung kết của Nông Tang quán cũng đơn giản, chỉ một câu hỏi, mỗi người tự trình bày ý kiến của mình.
Thực ra điều quan trọng vẫn là buổi sáng các học sinh cùng nhau vui chơi kiếm điểm, chọn người vào quán chỉ là một trong những mục đích.
Còn nữa là bây giờ đã đến giờ Ngọ rồi, mọi người cũng hơi đói, học sinh đói thì không sao, những người đến xem đại hội cũng phải chờ đến khi kết thúc hạng mục cuối cùng mới cùng nhau đi dự tiệc.
Để những vị hiền tài, quan lại đói mới là thất lễ.
Nông Tang quán vốn không náo nhiệt bằng hai quán còn lại, nên đương nhiên cũng đơn giản hơn trong việc chọn người.
Nói đến việc ở đây ít người không chỉ vì học sinh không tích cực, mà thực sự là chẳng thấy huyện lệnh hay vị danh sĩ, hiền tài nào đến đây cả.
Cha mẹ quan quả thực là kim chỉ nam, gió chiều nào thì xoay chiều ấy.
Nhưng từ đó, Đỗ Hành cũng rút ra được kết luận, những người ở trên không quan tâm lắm đến việc nông tang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-137.html.]
Lục nghệ là môn học bắt buộc trong khoa cử, là căn cứ để đánh giá một thư sinh có xuất sắc hay không, lục nghệ cũng là hoạt động tao nhã của giới thượng lưu, từ xưa đến nay đều rất vẻ vang; còn lợi dân, hai chữ này là những lời mà quan lại thích nghe, là thứ gắn liền với thành tích chính trị, xét về tình, về lý, về tô điểm danh tiếng, đều phải nói đến.
Nông tang bị kẹp ở giữa, người bề trên không hiểu là một, cho rằng nông tang là chuyện bình thường là hai.
Đỗ Hành im lặng, nghe người chủ khảo ra đề.
Lại là yêu cầu viết ra quy trình canh tác và thu hoạch ba loại cây trồng quan trọng ở huyện Lạc Hạ.
Đỗ Hành cười lắc đầu, đặt bút viết lúa, ngô và khoai lang.
Đây chính là ba loại cây trồng mà hiện tại hầu như nông dân ở huyện Lạc Hạ đều trồng.
Đề bài nói dễ cũng dễ, ai cũng có thể nhìn thấy cây ngô mọc cao ở vùng nông thôn, nhưng nói khó cũng khó, phải viết đầy đủ thời gian gieo trồng, phương pháp, thì phải xem người làm bài có thực sự làm hay chú ý quan sát hay chưa.
Đỗ Hành đã từng dậy từ lúc trời chưa sáng để trồng trọt, hắn viết ngắn gọn súc
tích, chưa đầy một khắc đã nộp bài.
Thư sinh ngồi bên cạnh Đỗ Hành thấy vậy không khỏi bối rối, ban đầu viết rất chi tiết, liếc nhìn bài của Đỗ Hành thấy không viết nhiều, liền sửa lại cách làm chi tiết của mình.
Sau khi nộp bài, Đỗ Hành đi đến chỗ khác, dùng dây gai nhỏ xâu hết số quà mình giành được hôm nay lại, sau khi chủ khảo chấm bài xong, không nằm ngoài dự đoán, hắn đã giành giải nhất.
Nguyên tắc là cộng điểm với bài kiểm tra cuối cùng, điểm trước đó của Đỗ Hành đã đứng đầu rồi, bài kiểm tra lại không có sai sót gì, tự nhiên không thể nào bị trừ điểm.
Vì vậy, giữa những tiếng reo hò của mọi người, Đỗ Hành đã nhận được giải thưởng cao nhất, hai mươi lạng bạc nặng trĩu.
Số tiền này đối với người khác có lẽ chỉ là một khoản tiền nhỏ, có lẽ chỉ là chi phí mua một miếng ngọc bội, một chiếc quạt thêu xương ngọc, càng coi trọng danh tiếng của giải nhất hơn.
Đỗ Hành thì thực dụng hơn, hắn nhắm vào số tiền thưởng này, đây là học phí hai năm, có thể mua hai con gia súc lớn, thu nhập cả năm canh tác.
Sau khi danh sách năm người đứng đầu được công bố, những học sinh không được chọn liền lần lượt giải tán, năm người được chọn vào Nông Tang quán ở lại nghe quán trưởng chúc mừng vài câu, sau đó nói sơ qua về quy định, việc tuyển chọn lần này coi như đã kết thúc.