XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 145
Cập nhật lúc: 2025-04-10 00:09:21
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hai người nghe vậy hơi khó xử, cúi đầu nhìn tà áo.
Tiểu Mãn nhìn theo ánh mắt, thấy tà áo của hai người đều dính bẩn lấm lem bùn đất, chưa kể đến giày dép.
“Mùa đông này mưa nhiều, vùng quê này lại lầy lội, nhà nông phần lớn đều thế này không câu nệ, không sao đâu.”
Hai người thấy Tiểu Mãn nhiệt tình như vậy, mới theo vào nhà chính.
“Giấy trắng giấy vàng đều có, nhưng hiện tại chỉ có hai loại giấy này, hai vị xem xem có vừa ý không.”
Tiểu Mãn lấy ra mỗi loại giấy trắng và giấy vàng một chồng, lúc đầu vốn chỉ làm giấy trắng, nhưng bột giấy làm ra sau này chất lượng kém hơn, nên cũng không thêm nước thuốc, trực tiếp làm thành giấy thô vàng. Như vậy, kiểu dáng giấy cũng đa dạng hơn, hơn nữa nước bột giấy kém chất lượng cũng không cần phải lãng phí.
Hai người đọc sách vội vàng xem xét thử giấy, nhìn nhau gật đầu: “Không biết giá cả thế nào?”
Vốn là nghe nói giá cả rẻ hơn trong huyện nên mới đến, sợ người ta biết bọn họ cố ý đến là đã quyết tâm mua nên cố tình hét giá, người đọc sách lớn tuổi hơn liền nói thẳng: “Nghe bà con nói cũng rất phải chăng.”
“Đều là bà con xóm giềng mười dặm tám làng, bán giá phải chăng.”
Có một vụ làm ăn là một vụ, so với việc ra ngoài rao bán thì tốt hơn nhiều, Tiểu Mãn cũng không nâng giá, nói thẳng: “Giấy trắng một liên 1100 văn, giấy vàng một liên 700 văn. Hai vị thấy hợp lý thì lấy, bao nhiêu cũng được, một tờ cũng bán.”
Người đọc sách tính toán, giấy trắng và giấy vàng đều rẻ hơn cửa hàng sách trong huyện khoảng 100 văn một liên, 100 văn tiền không phải là số tiền nhỏ, hơn nữa giấy là vật dụng tiêu hao, về lâu dài đều phải dùng, tính ra giấy nhà này rất rẻ.
Hai người đọc sách ngay lập tức mỗi người lấy một liên giấy, rất tiết kiệm đều mua giấy vàng giá rẻ hơn, lại lấy thêm 50 văn giấy trắng. Giấy trắng bán lẻ giá chắc chắn sẽ đắt hơn một liên, bán hai văn rưỡi một tờ; giấy vàng một văn rưỡi một tờ. Tổng cộng thu được 1500 văn.
Đây là đơn hàng lớn đầu tiên của việc buôn bán giấy, Tiểu Mãn còn gói giấy của hai người cẩn thận rồi đưa ra ngoài, sợ dọc đường gặp mưa làm ướt.
“Chúng tôi là người làng Vu Khê, trong làng có một trường tư thục, giấy của bọn trẻ đều nhờ chúng tôi mua, giấy ở đây giá rẻ, sau này chúng tôi còn đến đây mua.”
Tiểu Mãn tiễn người ra cửa: “Được, hai vị đến lúc nào cũng giá này.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-145.html.]
Nhìn hai người đi khuất, Tiểu Mãn xoa tay chạy vào nhà, lại đếm lại số tiền vừa thu được, không nhiều không ít một ngàn năm trăm văn.
Cậu không khỏi cầm mấy xâu tiền đồng vui vẻ, việc làm giấy này tuy tốn công sức, nhưng một khi bán ra tiền vào tay thật nhanh.
Vụ làm ăn này thật tốt.
Cần ca nhi vừa dỗ Thừa Ý ngủ, đi ra thấy Tiểu Mãn đang vui vẻ, hắn chuẩn bị làm thức ăn cho lợn xong, rồi nấu cơm tối.
Vào đông, thư viện đổi giờ giấc, giờ học buổi sáng muộn hơn một chút, giờ tan học buổi chiều tự nhiên cũng lùi lại nửa canh giờ. Tuy trong nhà bây giờ có xe ngựa, nhưng Đỗ Hành về cũng gần tối. Trời giá rét, Tiểu Mãn luôn bảo Cần ca nhi nấu cơm sớm, để Đỗ Hành về nhà có thể ăn được một bữa nóng hổi, như vậy cũng không thấy lạnh như thế.
Hắn bàn bạc với Tiểu Mãn: “Chủ tử, tối nay làm củ cải hầm được không?”
Tiểu Mãn nhướng mày, rất hào phóng: “Lát nữa Đại Tráng về đánh xe đi đón đông gia, ta cho hắn ít tiền bảo mua ít phổi lợn về hầm củ cải. Ngươi trước tiên đi ra ruộng nhổ củ cải về rửa sạch chuẩn bị là được.”
Cần ca nhi vừa nghe lời này liền vui vẻ đáp ứng, ai mà không thích ăn thịt. Nhà họ Tần không phải nhà địa chủ giàu có, cũng không phải nhà quyền quý trong thành, người làm công như bọn họ cũng ăn cùng gia chủ. Tuy không phải ăn chung một mâm, nhưng ăn cùng một nồi cơm. Chủ tử nhân hậu, trong nhà có thịt thì bọn họ cũng được một đĩa.
Đợi Đại Tráng làm việc trên ruộng xong, đúng giờ đi đón Đỗ Hành về, Tiểu Mãn liền đưa tiền cho hắn. Trước đây nhà hầu như chưa từng tự bỏ tiền mua phổi lợn, sau khi vào đông nhà nào cũng g.i.ế.c lợn bán, nhị thúc cậu luôn có việc làm không hết, thường xuyên đưa ít nội tạng đến. Bây giờ ba đứa con của nhị thúc đều đã thành thân, lại phân gia, nghe Tôn Đông Mai nói ruộng vườn tiền bạc trong nhà đều đã chia ra, lúc này nông nhàn, nhị ca đang xem đất chuẩn bị xây nhà mới.
Nhà có nhiều con trai luôn là ai chịu trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ thì người đó sẽ được thừa kế nhà cũ. Một khi đã phân gia, lại phải xây nhà mới, không còn ăn chung một nồi nữa, nhị thúc có thứ gì tốt tự nhiên lại có thêm chỗ tiêu.
Dù sao nửa năm nay nhà nhị thúc đều bận, tự nhiên không có nhiều thời gian chạy đến nhà cậu, đúng là lúc trước bọn họ làm giấy nhị thúc có đến vui vẻ một trận. Cười nói Đỗ Hành có bản lĩnh, năm nay vì mấy đứa con trai mà ông ấy lo lắng mất ăn mất ngủ, may mà nhà bọn họ còn yên ổn, nếu không cũng không rảnh tay mà chăm sóc.
Đỗ Hành lại được Tần Tri Diêm coi trọng, thêm một người thân thích chiếu cố, Tần Hùng yên tâm hơn không ít. Dồn hết tâm trí vào việc mưu sinh của mấy đứa con sau này.
Lúc sau Đỗ Hành về nhà, còn mang theo cả tim phổi lợn mà Tiểu Mãn dặn, hôm nay món chính mới về đến nhà, cơm tối phải muộn hơn một chút. Cần ca nhi nấu ăn, Đại Tráng nhóm lửa, Đỗ Hành và Tiểu Mãn liền thành ông chủ chỉ việc ngồi chơi xơi nước.
Tiểu Mãn nói với Đỗ Hành về việc buôn bán hôm nay, thấy kiếm được tiền, hai người đều rất vui. Hai ngày trước cũng chỉ có người trong làng đến mua vài tờ giấy một cách keo kiệt, đúng là lý chính đã mua hơn một trăm tờ giấy vàng. Tuy chưa chính thức khai trương, nhưng có người đến mua cũng khiến họ tự tin hơn.
“Đến đây, cha bế nào.”
Đỗ Hành vừa về nhà đã bế Thừa Ý đang ngủ ấm áp trên giường nhỏ lên, hôn hít một hồi. Thừa Ý ngái ngủ, dụi vào người Đỗ Hành, vẫn còn đang mơ màng.
Vào đông, tiểu tử hình như cũng theo mùa mà ngủ đông, cả ngày lười biếng, đặt trong chăn cũng không nhúc nhích, nhìn quả cầu thêu bảy màu treo trên giường nhỏ đung đưa theo gió, mắt cứ nhìn theo quả cầu, tay cũng không thò ra nắm lấy chơi.