XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 147

Cập nhật lúc: 2025-04-10 00:10:01
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiểu Mãn hừ một tiếng rồi mới nói: “Ta thấy giấy nhà mình làm ra cũng bán được, lúc cất tiền vừa rồi thấy trong nhà bây giờ đã có hơn năm mươi lượng bạc tiền nhàn rỗi, không bằng chuẩn bị thuê một cửa hàng nhỏ để buôn bán đi.”

 

Việc buôn bán này tự nhiên là buôn bán giấy, nhà có núi riêng, có rừng tre trúc, nguyên liệu không thiếu; bây giờ giấy cũng làm ra thuận lợi, cũng đã bán được, kỹ thuật không có vấn đề. Đã có chút tiền trong tay, lên kế hoạch cho một kế sinh nhai lâu dài, tuy vất vả một chút, nhưng đối với việc Đỗ Hành đi học hay con cái đều là một kế hoạch tốt.

“Được.”

 

Tiểu Mãn nghe Đỗ Hành đồng ý sảng khoái, cậu nhéo cánh tay Đỗ Hành: “Chàng thật lòng đồng ý hay là đang nghĩ đến chuyện khác nên qua loa cho có lệ?”

 

Đỗ Hành lại hít một hơi, hắn xoa cánh tay: “Ta thật lòng đồng ý, sao lại cho có lệ với đệ.”

 

“Chuyện lớn như vậy mà chàng nói qua loa thế!”

 

“Giấy nhà mình lần này làm ra tốt có xấu có, hơn năm mươi liên, đủ bán một thời gian, đợi đến tháng ba năm sau măng mọc lên thì có thể tiếp tục làm giấy, trong khoảng thời gian đó có thể lựa chọn xem cửa hàng, ta cũng đã tính toán trong lòng rồi, sao lại là nói bừa.”

Đỗ Hành đã tính toán kỹ rồi, một cây tre khoảng hai mươi cân, một cân tre sản xuất được khoảng hai lạng giấy, theo kích thước giấy bán trên thị trường một cân giấy có khoảng một trăm tờ. Tức là một cây tre có thể sản xuất được khoảng bốn trăm tờ giấy, tự nhiên cũng có loại tốt loại xấu, nặng nhẹ khác nhau, cũng như giấy vàng giấy trắng, nói chung lấy con số trung bình đại khái là như vậy.

Tính ra cây tre vốn bán hai ba mươi văn một cây, bây giờ có thể bán được khoảng một lượng bạc, trừ đi nhân công và vật lực, cho dù bán rẻ hơn một chút, vụ làm ăn này vẫn có thể làm được.

Tiểu Mãn hừ hừ, nghe vậy trong lòng cũng yên tâm hơn không ít, nói: “Vậy ngày mai ta đi đón chàng tan học, tiện thể xem giá cả cửa hàng trong huyện thế nào, rồi tính tiếp.”

Đỗ Hành uất ức đáp một tiếng: “Được.” “Vậy được rồi, ngủ đi.”

“Ừ!”

 

Tiểu Mãn ngáp một cái, giả vờ như không biết Đỗ Hành có ý gì, quay người không để ý đến người đang u oán, tiêu hao nhiều sức lực, thật sự không bao lâu đã ngủ thiếp đi.

 

Ngày hôm sau, trời còn tờ mờ sáng, Tiểu Mãn ngủ mơ màng, chỉ cảm thấy có người khẽ lay mình.

 

“Tiểu Mãn, Tiểu Mãn.”

 

Tiểu Mãn dụi mắt, nhìn Đỗ Hành bên cạnh: “Sao vậy?” “Những gì ta nói với đệ hôm qua đều là thật.”

“Thật giả gì?”

 

Tiểu Mãn liền nhìn người ta cười tủm tỉm nhắc lại một lần: “Ta thật sự không muốn làm ồn quá.”

 

“…”

 

“Chàng nói đủ chưa!”

 

Nhìn người vốn còn ngái ngủ, giờ đã tỉnh táo, Đỗ Hành hài lòng hôn lên mặt cậu một cái: “Ngủ ngoan đi, tướng công đi học rồi.”

 

“Cút đi!”

 

Ngủ ngon lành lại bị gọi dậy, nói mấy lời lải nhải, bây giờ lại bảo cậu ngủ. Tiểu Mãn tiện tay ném cái gối bên cạnh ra ngoài.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-147.html.]

Cho dù lạnh đến tê tái, đêm qua cũng chưa ngủ được hai khắc, Đỗ Hành đến thư viện tâm trạng vẫn rất tốt. Học xong buổi sáng, Hướng phu tử trước khi đi nói: “Bài trước ta cho các ngươi làm một bài văn về “Luận việc khen thưởng người trung hậu”, bao nhiêu người đã lãng phí giấy trắng để cho có lệ thì không cần ta nói nhiều, trong lòng các ngươi tự hiểu. Đúng là Đỗ Hành đã bỏ chút tâm sức, lúc rảnh rỗi các ngươi có thể đến hành lang xem, ta đã cho người dán lên đó.”

Đỗ Hành nghe vậy nhíu mày, bài văn của hắn vậy mà cũng được dán lên? Thật

sự hơi kỳ lạ, dù sao các sư huynh trong lớp đều là người xuất sắc, bài văn của hắn hiếm khi nổi bật, hơn nữa cũng không biết phu tử khi nào sẽ khen thưởng. Tháng trước đúng là thấy bài văn của Mục Tiệp, Du Khoáth được dán lên, hắn còn đến xem mấy lần.

Nói xong, Hướng phu tử lại nói: “Đỗ Hành, bây giờ đã là tháng mười một rồi, trời lạnh dễ khiến người ta không muốn học hành, ngươi không thể lơ là, tháng tư năm sau sẽ có kỳ thi viện.”

 

Đỗ Hành đứng dậy: “Cảm tạ phu tử dạy bảo, học trò nhất định sẽ chăm chỉ học hành.”

 

Hướng phu tử gật đầu, không nói gì thêm, vì ngoài cửa đã có vài học trò lớp khác đang sốt ruột chờ đợi xin chỉ giáo từ Hướng phu tử.

 

Phu tử rời đi, các thư sinh trong lớp chuẩn bị đi ăn trưa, mấy người thân thiện đi ngang qua Đỗ Hành đều vỗ vai hắn, khen ngợi một tiếng. Đỗ Hành cười tủm tỉm đi sau mấy vị sư huynh, hôm nay không mang cơm đến, định ra ngoài ăn một bát bún thịt dê. Đi qua hành lang, thấy có khá nhiều người trong viện đang xem bài văn, Đỗ Hành nhìn lướt qua, hôm nay dán không ít bài văn mới, hắn nhất thời ham xem nên dừng chân.

“Bài văn này đối rất chỉnh, chữ viết cũng rất bắt mắt.”

 

“Nét chữ mềm mại giống như bài làm của nữ tử khuê các, không thấy được sự mạnh mẽ.”

 

“Mạnh huynh nói vậy là sao, bài văn được dán lên nhất định có điểm đáng xem, huynh đánh giá như vậy quá võ đoán rồi.”

 

Mạnh Hoài Thiện thấy tên ở cuối bài văn liền khinh thường, vốn đến để học hỏi những bài văn xuất sắc, bây giờ thấy bài văn lại không đọc được chữ nào vào đầu. Hắn đang định phản bác lại, quay đầu lại đụng phải ánh mắt của Đỗ Hành, người đến người đi, sợ người ta nhận ra mình, cuối cùng vẫn không nói ra lời nào, gọi bạn đồng hành rời đi.

Đỗ Hành gặp Mạnh Hoài Thiện cũng vô thức nhíu mày.

 

Buổi chiều, sau khi tan học, Đỗ Hành liền thu dọn hộp sách rời khỏi thư viện sớm, hắn vốn không phải là loại học trò vừa tan học là vội vàng rời đi, hôm nay Tiểu Mãn đến đón hắn, hắn cũng tích cực hơn không ít.

 

“Ở đây!”

Tiểu Mãn từ xa đã bắt đầu vẫy tay.

 

Đỗ Hành nhìn thấy chiếc xe ngựa nhỏ nhà mình, vui vẻ xoa tay chạy tới, không chui vào trong xe ngựa, mà ngồi cạnh Tiểu Mãn ở bên ngoài.

 

“Chàng viết chữ ở thư viện có bị lạnh tay không?”

 

“Cũng không sao, dù sao mọi người đều chịu lạnh như nhau.”

 

Vừa dứt lời, trong tay Đỗ Hành liền bị nhét vào một chiếc lò sưởi ấm áp.

 

“Ta mua ở cửa hàng vải, bây giờ cửa hàng vải nhiều kiểu dáng thật, thứ gì liên quan đến vải vóc đều bày bán. Ta thấy tinh xảo, giá cả cũng không đắt, nên mua cho chàng một cái.”

Đỗ Hành nhìn lò sưởi trong tay, thực ra bên trong chỉ là một cái lò nhỏ đựng nước, bên ngoài được bọc bằng vải và thêu hoa văn trang trí, làm rất đẹp, đúng là hay thấy các bạn học trong thư viện cầm trên tay vào buổi sáng. Hướng phu tử không thích học trò yếu ớt, bình thường cầm lò sưởi cho ấm tay thì thôi, nếu trên lớp của mình thấy không ghi chép bài mà ôm lò sưởi là sẽ bị mắng. Vì vậy các sư huynh đều giấu lò sưởi trong hộp sách, mấy hôm trước có người quên mất, lúc lắc hộp sách làm nước trong lò sưởi đổ ra làm ướt gần hết bài văn và sách trong hộp sách. Khiến mọi người cười một trận.

Đỗ Hành cầm lò sưởi nói: “Đệ không giận nữa à?”

 

Tiểu Mãn trợn trắng mắt: “Ta không nhỏ nhen như chàng, thù dai như vậy.” “Chúng ta đi đâu trước?”

Đỗ Hành cười một tiếng, nói: “Ta đột nhiên nhớ ra, tiểu đường ca của đệ không phải đã cùng Lý Khai mở cửa hàng trong huyện sao, thỉnh thoảng gặp Lý Khai hắn luôn bảo ta đến chơi, ta vẫn chưa có thời gian đi. Hôm nay chúng ta đến đó, vừa vặn hỏi Lý Khai xem hắn có biết tình hình giá cả cửa hàng không.”

Người trong huyện rất tinh ranh, vừa nhìn là biết ngươi không phải người trong huyện, biết ngươi muốn thuê cửa hàng liền hét giá cao, có người quen giới thiệu thì tốt nhất, không có cũng có thể nắm được mức giá sàn. Tiểu Mãn cũng không làm loạn nói không đi, chuyện quan trọng cậu chưa bao giờ cẩu thả.

Loading...