XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 148

Cập nhật lúc: 2025-04-10 03:48:01
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hồi còn trẻ, Lý lão ngũ rong ruổi khắp nơi tích cóp được chút vốn liếng, nay đã ổn định gia đình, cha hắn lại cho thêm chút gia sản. Vợ chồng son rủng rỉnh tiền bạc, không lâu sau khi thành hôn đã mua được nhà ở trong huyện rồi lại thuê một cửa tiệm.

Hiện tại, hai người cùng nhau trông coi cửa tiệm kinh doanh trà. Tuy cửa tiệm không lớn, chỉ là một cửa hàng nhỏ bình thường trong huyện, địa điểm cũng không mấy thuận lợi, nhưng nhờ Lý lão ngũ đã bôn ba nhiều năm, lại có đầu óc kinh doanh nên việc buôn bán cũng khấm khá, hoàn toàn đủ chi tiêu cho hai vợ chồng.

“Nhập hàng, nhập hàng, lại nhập hàng; sắp Tết rồi, vẫn cứ phải chạy ra ngoài mãi.”

 

“Chỉ sang phủ nhập hàng thôi, đi về chưa đến mười ngày. Tết là lúc buôn bán tốt nhất, nếu trong tiệm không có hàng thì sao được.”

 

“Thế thì chàng cứ đi đi, đừng quản cha con ta nữa.”

 

“Ta nào có không quản ngươi với con, chẳng phải muốn kiếm thêm chút đỉnh cho hai cha con…”

 

Hai vợ chồng đang hí hoáy tính toán trước quầy, cãi vã qua lại như bao cặp vợ chồng khác. Nghe tiếng vó ngựa dừng lại trước cửa tiệm, ngẩng đầu lên nhìn thì ra là Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn.

 

“Lý lão bản, buôn bán phát đạt nhé.” Đỗ Hành mỉm cười chào hỏi.

 

“Mau, dắt ngựa giúp cậu em rể ta.” Lý Khai vừa thấy khách đến, vội sai người làm trong tiệm ra giúp đỡ.

 

Tần Tiểu Trúc bụng mang dạ chửa, chậm rãi bước ra từ sau quầy. Đã sắp làm cha, lại buôn bán được một thời gian, khi gặp lại Tần Tiểu Mãn, cậu ta cũng không còn như lúc ở nhà, vừa gặp đã đấu khẩu. Trên mặt thoáng hiện nụ cười thân thiết, còn nhiệt tình lấy ghế cho hai người ngồi.

Tần Tiểu Mãn tất nhiên không đến tay không, trên đường đi cậu đã mua ít bánh

trái. Cũng tại lúc đầu không biết sẽ ghé qua đây, nếu không cậu đã mang ít đồ từ nhà biếu tặng.

 

Cùng là người một làng, lại là họ hàng nhưng những dịp ngồi lại trò chuyện thật sự không nhiều, hai bên không khỏi hàn huyên vài câu. Nói chuyện học hành rồi lại bàn đến buôn bán, rồi lại không thể bỏ qua chuyện con cái. Thoắt cái đã hết một chén trà.

Nói chuyện hồi lâu, Đỗ Hành mới đề cập đến mục đích chuyến đi cùng Lý Khai. “Hai người muốn thuê cửa tiệm là chuyện tốt, nhưng mà cuối năm rồi, cái gì cũng tăng giá, từ rau ngoài chợ đến cả cửa tiệm cũng vậy. Chờ qua tết giá cả sẽ hạ xuống, lúc đó dù mua hay thuê đều sẽ có giá tốt nhất.”

Tần Tiểu Trúc vừa ăn bánh Tần Tiểu Mãn mang đến, vừa nói: “Cứ mở ở con phố này là được rồi, sau này con nhà chúng ta sinh ra có thể chơi cùng với Thừa Ý.”

 

Tần Tiểu Mãn bĩu môi, chơi cùng nhau thì được, chỉ sợ giống như cậu với Tần Tiểu Trúc hồi nhỏ, đánh nhau suốt ngày thì mệt.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-148.html.]

Lý Khai lại tỉ mỉ nói với hai người về tình hình mặt bằng trong huyện. Phố xá trong huyện đại khái có ba loại, một là phố nhà giàu, nơi tập trung các quan lại quyền quý; một là phố tầm trung, bình thường cũng khá nhộn nhịp; còn lại là khu chợ dành cho dân nghèo. Cửa hàng trà của họ hiện tại nằm trên con phố tầm trung, vậy mà hồi đó chỉ riêng mặt tiền, không có sân sau đã tốn gần sáu mươi lượng bạc mới mua được.

Lấy đó làm chuẩn, giá mặt bằng của hai loại phố còn lại, dù chỉ là cửa hàng bình thường cũng phải chênh lệch khoảng hai mươi lượng. Nếu thuê thì cửa hàng trà như của họ cũng phải hai, ba lượng bạc một tháng, cửa hàng cao cấp hơn thì năm lượng trở lên; cửa hàng bình dân thì khoảng một lượng bạc.

Nghe xong, Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn trong lòng cũng đã nắm được. Dù chưa bàn bạc nhưng hai người ngầm hiểu hiện tại chỉ thuê chứ không mua. Tiền tích cóp trong nhà tuy cắn răng mua một cửa tiệm cũng được nhưng sau đó chi tiêu sinh hoạt sẽ eo hẹp, một nhà lớn không thể thiếu tiền.

Tuy giá cả mặt bằng khiến hai người có hơi chùn bước nhưng chuyến đi này cũng không vô ích, ít nhất cũng biết được tình hình thị trường.

 

“Nếu hai người đã quyết định mở cửa tiệm thì ta cũng sẽ để ý giúp. Có thêm người quen trong huyện cùng làm ăn cũng tốt, ta thì nay đây mai đó đi nhập hàng, Tiểu Trúc ở nhà cằn nhằn không nói, mà có người quen biết, giúp đỡ lẫn nhau ta cũng yên tâm hơn.”

Đỗ Hành cảm ơn Lý lão ngũ. Thời gian không còn sớm, phải về nhà. Dù có người trông con nhưng con còn nhỏ, không ở trước mắt vẫn lo lắng, không dám ngồi lâu liền xin phép về. Mọi người đều hiểu.

 

Ra đến ngoài thấy Tần Tiểu Mãn chưa theo kịp, Đỗ Hành quay lại, thấy cậu còn tranh thủ lén lấy một quả mơ chua mua cho Tần Tiểu Trúc, kết quả bị Tần Tiểu Trúc phát hiện, hai người lại cãi nhau vài câu trong tiệm.

 

Đỗ Hành và Lý Khai nhìn nhau cười trừ. Đều sắp làm cha rồi mà hai người cứ như trẻ con, đóng kịch hòa thuận cũng chẳng nổi một chén trà. Chuyện giúp đỡ lẫn nhau này, thật khó nói.

 

Ra khỏi tiệm trà, Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn quyết định đợi đến sang xuân mới thuê cửa tiệm. Bây giờ sắp Tết, giá cả tăng cao, so với ngày thường ít nhất cũng đắt hơn trăm, vài trăm đồng. Dù có tiền cũng không thể để bị chặt chém, huống chi tiền bạc lại đang eo hẹp.

“Vậy số giấy chúng ta làm cứ để đó à?” Tần Tiểu Mãn vừa đánh xe vừa hỏi: “Hay là cứ bán lẻ cho người trong làng trước?”

 

“Cứ bán lẻ trước đã. Làm việc gì cũng phải từ từ chuẩn bị, không thể nóng vội.”

 

Tần Tiểu Mãn gật đầu. Giấy thì không sợ hỏng, không như thức ăn sợ thiu sợ hỏng để trong nhà cứ như treo thanh kiếm trên đầu. Nghĩ rồi cậu nhả hạt mơ trong miệng ra, xuýt xoa: “Chua thế này mà Tần Tiểu Trúc vẫn thích như báu vật, chắc là sắp sinh con trai rồi.”

“Khoan đã, Tiểu Mãn dừng xe lại.” Đỗ Hành chợt gọi giật. Hắn vừa nhìn thấy một hiệu sách trên phố.

 

“Chúng ta vào hỏi giá bán hiện tại, xem có thu mua giấy không.”

 

Không phải thật sự muốn bán, mà là tìm hiểu giá thị trường. Vạn nhất hiệu sách có thu mua giấy thì khi gặp khó khăn cũng có thêm một đường lui.

 

Hai người dừng xe ngựa, người làm trong hiệu sách thấy vậy liền ra giúp đỡ. Trước đó ở cửa hàng nhà Lý Khai là vì quen biết nên mới được đối đãi như vậy, giờ gặp người lạ mà cũng thế, rõ ràng là khác biệt giữa xe bò và xe ngựa. Nếu dừng xe bò trước cửa hàng người ta chỉ có nước bị đuổi đi, còn xe ngựa lại được tiếp đón niềm nở.

Nhiều lúc thật sự không thể trách người ta cứ thích tô vẽ bề ngoài, bởi vì có quá nhiều người trọng hình thức.

Đỗ Hành cùng người làm vào trong, cùng Tần Tiểu Mãn xem giấy. “Một liên một ngàn hai trăm sáu đồng, giấy vàng tám trăm tám.”

Loading...