XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 150
Cập nhật lúc: 2025-04-10 03:48:52
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cũng không trách chỉ một việc buôn bán nhỏ mà cũng cẩn thận như vậy, kế hoạch thuê cửa tiệm là sau năm mới, hiện tại chỉ có thể kinh doanh kiểu này trước đã.
Hôm sau, Đỗ Hành mang giấy đến thư viện. Sợ trễ giờ học, hắn dự định sau buổi cơm trưa mới mang giấy đến cho người kia. Đến khi tan học, Đỗ Hành thu dọn đồ đạc ra khỏi lớp thì thấy Du sư huynh đang xách hai bó giấy lớn đi tới,
hắn vội vàng tiến lên phụ giúp, ôm lấy một bó: “Sao lại nhiều giấy thế này? Sư huynh mang đi đâu vậy?”
“Mang đến nông tang quán để tạm, ta vừa đến cổng thư viện thì gặp tiên sinh, nhờ ta để ở quán, khi nào thư viện cần thì tiện lấy.”
Du sư huynh cười áy náy: “Làm phiền ngươi mất bữa trưa rồi.” “Không sao, cũng chẳng gấp gáp gì.”
Hai người đến nông tang quán thì lại gặp Mạnh Hoài Thiện cùng hai thư sinh khác ở đó.
“Quán trưởng, sao ngài lại đến đây?”
Mạnh Hoài Thiện thấy Du sư huynh đang mang đồ, liền chạy tới chạy lui giúp đỡ, cứ như Đỗ Hành là người vô hình vậy.
“Giấy của thư viện tạm thời để ở quán.” Du sư huynh nhìn mấy người: “Sao các ngươi lại ở đây?”
“Là buổi học trước tiên sinh có giảng về nông tang, liền dẫn chúng ta đến nông tang quán xem dụng cụ nông tang.”
Mạnh Hoài Thiện không quên thể hiện: “Ta là thành viên của nông tang quán, ở lại dọn dẹp một chút cũng là lẽ đương nhiên.”
Du sư huynh thấy vậy quả nhiên rất hài lòng: “Nếu thành viên nào cũng có trách nhiệm như ngươi thì ta yên tâm rồi.”
Mạnh Hoài Thiện mỉm cười: “Quán trưởng quá khen. Nhưng có thể chia sẻ chút công việc với quán trưởng quả thật là vinh hạnh của chúng ta.”
Đỗ Hành lười nghe Mạnh Hoài Thiện nịnh hót, nghe nhiều nổi hết da gà, hắn kiếm cớ rồi rời đi.
Trên đường về, hắn ghé qua lớp mười tìm thư sinh hôm qua, nhưng người trong lớp đã về hết. Thế là hắn ăn cơm xong lại chạy qua một chuyến, lúc đó sắp đến giờ học rồi mà trong lớp vẫn không có ai. Hỏi thăm mới biết lớp mười hôm nay được tiên sinh dẫn đi học bên ngoài thư viện.
Đỗ Hành khẽ thở dài, chỉ còn cách đợi chiều người ta về, mong là đừng lỡ mất vụ làm ăn này.
Cũng không uổng công chờ đợi, sau khi thư sinh lớp mười quay lại, Đỗ Hành còn chưa kịp tìm thì người ta đã vội vàng tìm đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-150.html.]
“Để Đỗ hiền huynh phải chạy đi chạy lại nhiều lần, thật là có lỗi.” Thư sinh liên tục xin lỗi.
“Không sao, dù sao lớp học cũng không xa, coi như đi bộ tiêu cơm vậy.” Đỗ Hành cười nói, vội lấy giấy đã chuẩn bị sắn trong hộp sách ra.
“Ngươi đếm lại xem, số lượng không thiếu đâu, chỉ sợ ta đếm sót một hai tờ, tuy không đáng giá bao nhiêu nhưng làm ảnh hưởng tình cảm bằng hữu thì không tốt.”
Thư sinh đáp: “Được, kiểm tra trực tiếp là tốt nhất.” Y cầm giấy lên xem, tuy đã nghe Đỗ Hành nói mấy lần là giấy nhà làm không bằng giấy của hiệu sách trong huyện, nhưng qua kinh nghiệm đọc sách dùng giấy lâu năm, y thấy cũng không kém gì giấy của hiệu sách, mà giá lại rẻ hơn nhiều, đúng là xem trọng tình cảm đồng môn mà chiếu lệ với y.
Trong lòng thư sinh dâng lên một tia ấm áp, cẩn thận đếm lại: “Đúng rồi, một trăm tờ.” Ngay sau đó, y lấy trong hộp sách của mình ra hai xâu tiền và năm mươi đồng: “Đỗ hiền huynh cũng đếm lại xem, sau này mong là có thể thường xuyên giao dịch.”
“Hiền huynh bằng lòng ủng hộ là vinh hạnh của ta.”
Đỗ Hành vừa đưa tay nhận tiền, định đếm lại cho có lệ thì bỗng một bóng người hùng hổ xông đến, nắm chặt cổ tay hắn: “Hay lắm! Giữa thanh thiên bạch nhật, nơi trang nghiêm như thư viện mà ngươi lại làm chuyện bẩn thỉu này! Thật là bại hoại phong khí thư viện!”
Đỗ Hành cau mày, nhìn Mạnh Hoài Thiện đang hùng hổ nắm tay mình, không hiểu chuyện gì nhưng vẫn ghét bỏ hất tay ra: “Làm sao, từ bao giờ thư viện cấm mua bán! Sao đến miệng ngươi lại thành bại hoại phong khí?!”
“Ngươi còn dám cãi, Du quán trưởng nhìn lầm ngươi mới để ngươi làm thành viên quán, chắc tiên sinh cũng hối hận, sao lại nhận loại người như ngươi vào lớp.”
Đúng lúc tan học, học sinh khắp thư viện nghe thấy bên này có tranh chấp, liền kéo đến xem: “Có chuyện gì vậy?”
“Sao thế này?”
Thư sinh mua giấy của Đỗ Hành thấy người vây quanh ngày càng đông, tay cầm giấy luống cuống, mặt đỏ bừng, muốn cất giấy vào hộp sách thì lại bị Mạnh Hoài Thiện nắm lấy: “Hiền huynh, đây là tang vật, không được giấu!”
Thấy người đến xem ngày càng đông, Mạnh Hoài Thiện càng hăng hái, hô hoán mọi người: “Mọi người mau đến xem, người này lại dám lấy đồ của thư viện bán riêng, kiếm tiền bất chính, vừa khéo bị ta bắt quả tang! Tang vật vẫn còn trên tay hai người, không thể chối cãi!”
Mọi người xôn xao bàn tán, nhất thời không biết nên khuyên can như thế nào, chỉ nói: “Mạnh hiền huynh, ngươi nói vậy là sao?”
“Hôm nay Du sư huynh có mang hai bó giấy của thư viện để tạm ở nông tang quán, không ngờ Đỗ Hành lại lén lút lấy ra bán cho người khác, tư lợi cá nhân, bị ta bắt tại trận! Hắn giờ vẫn còn chối cãi không chịu nhận!”
Mạnh Hoài Thiện chỉ vào xâu tiền trên tay Đỗ Hành: “Ta vừa ra khỏi quán thì thấy giấy ít đi một chút, đang lo là mình làm thành viên nông tang quán mà không trông coi cẩn thận đồ đạc trong quán thì lại bắt được kẻ gian tại trận!”
Đỗ Hành nghe vậy sững người, trong lòng thầm đảo mắt. Hắn cố giữ bình tĩnh, không buông lời chửi mắng giữa đám đông mà nói: “Đây chỉ là hiểu lầm, ngươi vội kết luận quá đấy. Có bằng chứng nào chứng minh số giấy đó là ta lấy không?”
“Đang giao dịch tiền trao cháo múc thế này còn chối cãi gì nữa! Ai mà chẳng biết nhà ngươi nghèo khó, trước khi vào thư viện còn bày sạp bán hàng rong ngoài phố, đúng là bản tính tiểu thương không đổi, vào thư viện rồi mà vẫn chẳng chịu giáo huấn!”
Lời lẽ của Mạnh Hoài Thiện thật khó nghe, mũi dùi rõ ràng nhắm vào Đỗ Hành. Vị thư sinh kia cũng xuất thân nghèo khó, nay lại bị người ta vạch trần vết thương lòng trước mặt bao người, cảm thấy vô cùng xấu hổ, muốn giải thích nhưng mọi người xì xào bàn tán khiến y không sao mở miệng được.
Mạnh Hoài Thiện vẫn chưa buông tha, như sợ cả thư viện không ai biết chuyện này, gã vốn đã ghen ghét Đỗ Hành từ lâu, nay bắt được cơ hội này thì hận không thể đánh cho hắn một trận nhừ tử.