XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 151
Cập nhật lúc: 2025-04-10 03:49:18
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đây không phải lần đầu tiên Đỗ Hành bị Mạnh Hoài Thiện nói như vậy. Hắn vốn thân trong sạch, không làm gì sai trái, bèn chậm rãi nói: “Đúng như Mạnh hiền huynh nói, nhà ta nghèo khó, cho nên mới phải làm chút buôn bán nhỏ để trang trải việc học. Ta không cho rằng kiếm tiền nuôi thân là chuyện gì đáng xấu, có mặt mũi nào mà không dám nói ra. Ở đây ai mà chẳng phải nhờ gia đình chu cấp, mà tiền bạc của gia đình các vị đến từ đâu, chẳng phải cũng từ buôn bán làm ăn hay sao? Vậy thì có gì đáng xấu hổ chứ?”
“Số giấy này là ta mang từ nhà đến, bán cho bạn học cùng trường. Cùng là người trong thư viện, huynh ấy cần giấy, ta bán giấy, đâu có gì sai trái, cũng chẳng phải ép mua ép bán.”
Mọi người nghe Đỗ Hành nói vậy đều thấy có lý.
Thấy mọi người tỏ vẻ đồng cảm với Đỗ Hành, Mạnh Hoài Thiện liền cảm thấy mình như kẻ bắt nạt người khác. Gã vội vàng nói: “Chúng ta đang nói chuyện ngươi lấy giấy của thư viện bán cho người khác, sao lại lôi chuyện mưu sinh ra đây? Ngươi đừng có đánh trống lảng!”
Đỗ Hành đáp: “Phải đấy, đã nói chuyện bán giấy thì sao ngươi lại lôi chuyện gia cảnh nghèo khó, bản tính tiểu thương của ta ra? Chẳng phải ngươi mới là người nói sang chuyện khác sao?”
Mạnh Hoài Thiện nghiến răng: “Vậy ngươi hãy giải thích rõ chuyện ăn cắp giấy bán đi!”
“Ta đã nói rất rõ rồi, giấy này ta mang từ nhà đến, bán cho hiền huynh này. Tai của Mạnh hiền huynh chắc có vấn đề rồi!”
“Ngươi đừng ngụy biện! Thế giấy trong quán bị ít đi là sao?!” “Ta làm sao biết được.”
Hai bên đang giằng co thì một giọng nói trầm ổn vang lên: “Đây là thư viện, ồn ào náo nhiệt như vậy còn ra thể thống gì! Có chuyện gì mà phải tranh cãi không ngừng nghỉ ở đây?!”
Đám học sinh thấy người uy nghiêm tới, vội vàng cúi đầu: “Thưa tiên sinh.”
Người đi cùng tiên sinh là Du Khoát. Vừa nhìn thấy những người liên quan đều quen biết cả, chàng liền hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mạnh Hoài Thiện tự thấy cứu tinh đã đến, vội chạy đến bên Du Khoát, hận không thể vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa mà Đỗ Hành vẫn thường trưng ra trước mặt sư huynh: “Đỗ Hành đã lấy trộm giấy mà hôm nay huynh để ở nông tang quán, đem đi bán riêng để kiếm tiền. Đệ đã bắt hắn tại trận! Vậy mà hắn vẫn còn chối bai bải, không chịu nhận tội!”
Du Khoát nhìn Đỗ Hành, hỏi: “Là số giấy trưa nay ta và hắn cùng khiêng qua
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-151.html.]
đó phải không?” “Chính là nó.”
Du Khoát nói: “Số giấy đó ít đi là do trước khi vào lớp, ta đã lấy một tập đem cho tiên sinh để sao chép thông báo dán ở hành lang. Sao lại bảo là Đỗ Hành lén lút lấy đi bán? Hiện giờ, tập giấy ấy chắc còn đang nằm trên bàn của tiên sinh.”
Nghe vậy, Mạnh Hoài Thiện sững sờ: “Là, là quán trưởng lấy đi…”
Sự việc rõ ràng rồi, vị thư sinh nọ – người vừa bị xem như trò cười cho thiên hạ xem, bỗng nhiên hất cằm, và ngước đôi mắt rưng rưng lệ lên nói: “Đỗ Hành hiền huynh vì nể tình bằng hữu, mà bằng lòng bán rẻ giấy cho những người nghèo khó như chúng ta, lại còn cất công mang giấy ở nhà tới bán. Một người tốt bụng như vậy, ai ngờ đâu lại bị Mạnh hiền huynh dùng những lời lẽ bẩn thỉu để vu khống hãm hại. Thật là…”
Thư sinh ấy nói tiếp: “Vốn chỉ là chuyện hiểu lầm thôi thì bỏ qua cho xong. Vậy mà Mạnh hiền huynh lại nói năng hồ đồ, ăn nói hàm hồ quá đáng. Cứ mở miệng ra là nói người ta nghèo khó, phẩm hạnh kém cỏi, rành rành là đang coi khinh những học trò nghèo như bọn ta. Thật sự làm bọn ta cảm thấy nhục nhã không còn mặt mũi nào ở trong thư viện nữa. Cũng may là có Du sư huynh đến kịp thời giải oan. Chứ nếu không thì bọn ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng khó mà rửa sạch nỗi oan khuất này rồi!”
Người mua giấy là học sinh mới vào năm nay, tuổi còn trẻ. Việc khóc lóc như thế không làm mọi người cảm thấy thư sinh nọ yếu đuối, ngược lại còn thấy thương xót cho sự ấm ức mà chàng thư sinh ấy phải chịu.
Các thư sinh đứng xem thấy vậy cũng áy náy thay cho chàng thư sinh kia. Thấy thư sinh đã bật khóc nức nở, họ liền tới an ủi. Mạnh Hoài Thiện đứng đực mặt ra, bối rối không biết làm gì, chỉ lắp bắp nói: “Ta thật sự không hề có ý khinh thường thư sinh nghèo, tất cả, tất cả chỉ là một hiểu lầm thôi…”
Đỗ Hành im lặng nghĩ, “Hiểu lầm cái gì? Bao nhiêu con mắt bao nhiêu cái tai ở đây đều nghe rõ ràng hết cả rồi.”
Tiên sinh thấy vậy liền nghiêm giọng mắng: “Mạnh Hoài Thiện! Ngươi dù gì cũng đã là tú tài, chỉ vài tháng nữa là đến kỳ thi Hương, sao đến chút chuyện phân biệt phải trái thế này cũng xử trí không xong vậy hả?”
Mạnh Hoài Thiện nước da vốn đen sạm, nay bị trách mắng trước mặt mọi người thì mặt đỏ bừng, vội vàng nói: “Là tại học trò, học trò hồ đồ, trách lầm Đỗ Hành huynh đệ, xin huynh thứ lỗi.”
Tiên sinh nói: “Ngươi nghĩ chỉ cần xin lỗi là xong chuyện sao? Ngươi phải biết nhìn xa trông rộng. Hôm nay chỉ vì hành động nóng vội, chưa điều tra rõ ngọn ngành đã vội vàng kết luận, làm oan cho bạn học. Sau này nếu ngươi ra làm quan, liệu có đảm bảo không làm oan cho dân lành sao? Triều đình há có thể dung túng cho những vị quan như thế hay sao? Đến lúc đó ngươi tính xin lỗi Hoàng Thượng hay là lê dân bách tính đây? Và liệu ai cũng sẽ tha thứ cho lỗi lầm của ngươi sao?”
Mạnh Hoài Thiện bị hỏi đến á khẩu không nói được câu nào. Vô số ánh mắt đổ dồn về phía hắn, lúc này còn hơn cả nhục nhã, cảm giác bao nhiêu công sức xây dựng hình tượng bao lâu nay bỗng chốc sụp đổ. Hắn chỉ muốn độn thổ ngay lúc này, tiếc rằng đất chẳng nứt ra cho hắn chui xuống.
“Theo ta về phòng, hôm nay ta sẽ dạy dỗ ngươi lại cách làm người. Những tháng ngày học lễ nghi trước kia chắc là vô ích rồi!”
Sau một hồi náo loạn, Mạnh Hoài Thiện bị bắt phải xin lỗi Đỗ Hành và thư sinh mua giấy thật trịnh trọng trước mặt mọi người. Sau đó bị tiên sinh lôi đi giáo huấn thêm. Tất cả những người đứng xem đều bị tiên sinh mắng vài câu rồi mới giải tán.