XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 152

Cập nhật lúc: 2025-04-11 03:55:20
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chuyện Mạnh Hoài Thiện bị khiển trách chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp thư viện. Chuyện phiếm thị phi không chỉ là thú vui của dân quê, mà ngay cả những người đọc sách thánh hiền cũng thích bàn ra tán vào.

 

Việc học vốn khô khan tẻ nhạt, khi ba năm người bạn tụ họp ở quán trà, tửu lâu, ai lại có thể từ chối một câu chuyện nhàn đàm về thư viện chứ.

 

Mạnh Hoài Thiện bỗng chốc trở nên khép nép, tuy không đến mức bị người người chỉ trích, nhưng quan hệ với mọi người xung quanh đã chẳng còn được như xưa. Những người bạn trước đây bám lấy hắn ta như hình với bóng, giờ đây đều tìm cách tránh mặt.

Du Khoát tuy nể mặt hắn ba phần, không đuổi thẳng cổ hắn ra khỏi Nông Tang quán, nhưng mỗi khi quán có việc triệu tập thành viên, hắn ta cũng không còn mặt mũi nào tham gia, luôn lấy cớ đau đầu, cảm sốt để thoái thác.

 

Trong thư viện, Mạnh Hoài Thiện trở nên cô độc, càng thêm ngại ngùng khi chạm mặt Đỗ Hành.

 

Ban đầu hắn ta tưởng rằng mọi chuyện cứ thế trôi qua, nào ngờ sau vụ lùm xùm này, việc Đỗ Hành bán giấy cũng bị mọi người trong thư viện biết đến.

 

Bề ngoài tuy không có gì thay đổi, nhưng mỗi buổi trưa khi lớp học vắng người hoặc lúc tan học, luôn có thư sinh tìm đến Đỗ Hành hỏi giá giấy.

 

Cứ cách vài hôm, Đỗ Hành lại phải mang một xấp giấy cho các bạn đồng môn, coi như đã mở được đường buôn bán.

 

Đỗ Hành vốn còn đang loay hoay tìm cách mở rộng thị trường, tuy không ai nói trong thư viện cấm bán giấy, nhưng với tính cách của Hướng phu tử, chắc chắn lão sẽ không thích học trò đặt tâm trí vào những việc linh tinh ngoài chuyện học hành. Nếu chuyện buôn bán giấy bị lão biết được, chắc chắn sẽ chuốc lấy phiền phức.

Dù sao, những thư sinh đến mua giấy cũng rất khéo léo. Lời bộc bạch chân thành hôm đó không chỉ khiến các bạn đồng môn cảm thông mà còn giúp hắn tạo dựng hình tượng thân thiện, hòa nhã, sắn lòng giúp đỡ mọi người.

Bỗng chốc, không chỉ người đến mua giấy tăng lên mà ngay cả phu tử cũng khen hắn giúp đỡ bạn bè khó khăn là việc tốt, đồng môn với nhau nên như vậy, cùng nhau vun đắp tình cảm, sau này mới có thể cùng nhau tiến xa.

 

Hai tấm gương, một người mạt sát bạn học, một người thân thiện giúp đỡ bạn bè, được đặt lên bàn cân so sánh.

 

Đỗ Hành cảm thấy mình thật sự trong cái rủi có cái may.

 

Việc bán giấy tuy lúc có lúc không, nhưng cũng giúp hắn có một khoản thu nhập kha khá, đủ để đón Tết thoải mái.

 

Thấy giấy trong nhà bán chạy, cả tháng Chạp Tần Tiểu Mãn liền dẫn theo Đại Tráng lên núi. Ngọn núi tư nhân vốn trước nay chẳng được cậu để tâm, nay được chăm sóc tỉ mỉ như ruộng tốt, chỉ mong sang năm mọc thêm nhiều trúc để làm giấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-152.html.]

Đầu năm, tháng hai, dân làng lại bận rộn với việc cày cấy, nhà họ Tần nhàn nhã hơn, nghỉ việc đồng áng, còn cho mượn trâu để cày thuê.

 

Lý Lão Ngũ về làng thăm cha mẹ, tiện thể mang theo tin tức về một mặt bằng cho Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn.

 

Trên phố Vĩnh Phương có một cửa tiệm nhỏ muốn cho thuê hoặc bán, giá cả cũng phải chăng. Lý Khai là người môi giới, quen biết cả hai bên, nên tiện đường về làng làm cầu nối.

 

Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn lập tức đi xem cửa tiệm. Con phố này cùng phố với quán trà nhà họ Lý, nhưng cửa tiệm nhỏ hơn quán trà một chút, cũng chỉ là một gian nhà đơn lẻ, phía sau không có sân nhỏ.

 

Nhược điểm là không thể ở lại qua đêm, cũng không có chỗ nấu nướng, còn lại thì không có vấn đề gì.

 

Cửa hàng này trước đây bán tạp hóa, bây giờ chủ quán đổi nghề, thấy mặt bằng quá nhỏ không đủ xoay sở nên muốn sang nhượng.

 

Vì diện tích nhỏ nên nhiều người kinh doanh cũng không tiện triển khai, vì thế mãi vẫn chưa có ai tiếp quản.

 

Sau khi xem xong cửa tiệm, Đỗ Hành và Tần Tiểu Mãn thấy ngoài việc hơi nhỏ và cũ kỹ thì không có khuyết điểm nào khác.

Nói đến cũ kỹ thì cả phố Vĩnh Phương đều na ná như nhau, vốn là khu phố cổ từ thời huyện thành chưa được mở rộng.

 

Nhà bọn họ hiện tại chỉ buôn bán giấy, vốn dĩ mặt hàng không nhiều, nhỏ cũng không sao.

 

Vì vậy, hai bên đã thành tâm thương lượng giá cả, mỗi quý năm lượng bạc, cũng khá hợp lý.

 

Hai vợ chồng thấy ổn liền quyết định thuê, nhà lại không có ai quản lý, việc thuê cửa hàng cũng nhanh chóng được tiến hành.

 

Đỗ Hành liền chạy đến huyện nha làm thủ tục. Trong đó có người quen, hắn lại là một đồng sinh nên mọi thủ tục đều dễ dàng, không bị ai gây khó dễ hay vòi vĩnh.

Trong khi Đỗ Hành lo liệu thủ tục, Tần Tiểu Mãn cũng không nhàn rỗi, cậu gọi Đại Tráng đến dọn dẹp cửa hàng, rồi chở số giấy còn lại trong nhà, khoảng hơn ba mươi lạng, đến cửa hàng.

 

Đã mở cửa tiệm, không thể chỉ bán mỗi hai loại giấy đó, từ trước Tết, Đỗ Hành đã bàn bạc với Tần Tiểu Mãn, rồi đến một cửa hàng văn phòng phẩm lớn đặt thêm bút, mực, nghiên, giấy với giá rẻ.

Loading...