XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 153

Cập nhật lúc: 2025-04-11 03:55:47
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không phải người quen, lại không có mối quan hệ, nên việc lấy hàng đương nhiên không thể thương lượng được giá tốt, nói chung bán một cây bút hay một thỏi mực chỉ lời được ba năm đồng, coi như là đủ hàng hóa bày biện cho đầy đủ, để khi có khách hỏi mua thứ gì cũng có, chứ không đến nỗi mở miệng ra lại nói cái gì cũng không có.

Văn phòng tứ bảo đã đầy đủ, Đỗ Hành yên tâm treo biển hiệu, đặt tên là: “Thiên Lý Tiểu Văn Phố”.

 

Cửa hàng nhỏ, bán đồ lấy chữ “phải chăng” làm đầu, giá chỉ rẻ hơn các hiệu sách lớn trong huyện vài đồng, nhưng đối với học trò trong thư viện và bà con lối xóm quen biết thì vẫn giữ nguyên giá cũ, giá trên cửa hàng chỉ là giá cho có.

 

Cũng không làm rình rang gì cả, ngày hai mươi sáu tháng hai, đốt một tràng pháo là coi như khai trương, chẳng hề ồn ào, chỉ có vài người thân biết đến.

 

Tuy buổi khai trương nhỏ đến không thể nhỏ hơn, Tần Tiểu Mãn vẫn hớn hở chạy vào núp trong lòng Đỗ Hành sau khi đốt pháo, để hắn che tai cho mình. Hai người nấp sau cánh cửa, nhìn những mảnh giấy đỏ bọc pháo nổ tung như hoa rơi, vẫn vui vẻ không ngậm được miệng.

Cứ như thể trong phút chốc đã nhìn thấy những ngày tháng sung túc đang chờ đón những con người bình dị như họ.

 

“Cũng tốt, sau này lại có thêm một chỗ lui tới.”

 

Tần Tiểu Trúc bụng mang dạ chửa, ngồi trên ghế trong “Tần gia Tiểu Văn Phố”, nhìn hai vợ chồng quấn quýt lấy nhau, chậm rãi nói một câu, ra dáng ông chủ.

 

“Nếu có thêm một căn nhà trong huyện thành thì mới thật sự có chỗ đặt chân.”

 

Tần Tiểu Mãn xắn tay áo sau khi đốt pháo xong, cũng không để ý đến Tần Tiểu Trúc đang ra vẻ ông chủ, chỉ nói: “Sớm muộn gì cũng sẽ có thôi. Chờ cửa hàng làm ăn phát đạt, nhà ta sẽ tích cóp tiền mua một căn nhà lớn trong huyện.”

 

“Toàn khoác lác, cái nhà ở ngõ Hợp Hoan của nhà ta bé tí teo, còn chưa bằng một nửa nhà ở quê mà cũng mất đến bảy, tám mươi lượng bạc. Nếu không nhờ bố chồng ta trợ cấp chút ít thì số tiền tích cóp của Lão Ngũ nhà ta cũng chẳng đủ để lo liệu cửa hàng nhà cửa đâu.”

Tần Tiểu Trúc bẻ ngón tay tính toán: “Chúng ta trông coi cửa hàng thế này, nhìn thì có vẻ kiếm ra tiền, nhưng thực chất cũng chỉ kiếm hơn nông dân trong làng một chút thôi, cả năm cũng chẳng dư được bao nhiêu. Lại còn phải lo lót quan sai, đám côn đồ, tiền thuế thương mại cũng chiếm phần lớn, cuối cùng còn lại được bao nhiêu bỏ túi chứ.”

Tần Tiểu Mãn biết những điều Tần Tiểu Trúc nói đều là sự thật, nhưng cửa hàng mới khai trương, cậu vẫn tràn đầy hy vọng, dù sao đây cũng là một bước tiến lớn.

 

Cậu hà hơi cẩn thận lau cái bàn đã sạch bóng không một hạt bụi, nói: “Nhỡ đâu Đỗ Hành nhà ta đỗ đạt, sau này thi đỗ công danh thì khỏi phải lo chuyện thuế má nữa.”

 

Nói đến điều này, Tần Tiểu Trúc cũng không còn gì để nói, đây chính là lợi ích thiết thực của việc đọc sách.

 

“Đúng là nhà các người có người đọc sách vẫn có nhiều hy vọng hơn, nếu thi đỗ cử nhân thì cả đời này chẳng phải lo nghĩ gì nữa.”

 

Tần Tiểu Mãn chạy đến trước mặt Tần Tiểu Trúc: “Lý Lão Tứ cũng là người đọc sách mà, anh em ruột thịt với nhau, nhà người ta cũng có hy vọng chứ.”

 

“Phân gia rồi, còn trông mong gì nữa. Nhà người ta coi thường dân buôn bán

như chúng ta, nói là không có khí chất nho nhã, cũng chẳng có mùi tiền.”

 

Ý là chê bai không phải người đọc sách, làm ăn buôn bán cũng không lớn, chẳng có bao nhiêu tiền.

 

Tần Tiểu Mãn nhướng mày, thảo nào hai huynh đệ đều an cư lạc nghiệp ở huyện thành mà chẳng thấy Tần Tiểu Trúc chạy qua bên đó, những ngày xưởng giấy chuẩn bị khai trương lại thấy lui tới bên này thường xuyên.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-153.html.]

Tuy là huynh đệ ruột thịt, nhưng Lão Tứ đã lấy vợ từ sớm, sống ở huyện thành, còn Lão Ngũ quanh năm suốt tháng bôn ba bên ngoài ít khi gặp mặt, mỗi lần về quê cũng ở làng, dù là huynh đệ thân thiết, không thường xuyên qua lại, sau khi lập gia đình trở nên xa cách cũng là điều dễ hiểu.

“Năm nay nghe nói cũng sẽ thi Hương, tẩu tử ta nói đã chuẩn bị rất chu đáo, lần này chắc chắn đỗ.”

 

Tần Tiểu Trúc trợn trắng mắt: “Nghĩ đến cái vẻ vênh váo của chị ta là thấy khó chịu, không chừng Đỗ Hành thi còn gặp được chị ta ấy chứ. Mà tốt nhất là Đỗ Hành đỗ còn hắn ta thì trượt, lần sau gặp lại chị dâu ta xem còn vênh váo được nữa không!”

Nghe vậy, Tần Tiểu Mãn chợt thấy không còn chút hảo cảm nào với gia đình đó nữa, vốn dĩ cậu cũng chẳng mặn mà gì với họ, lúc trước nghe Chu lão gia nói, bố vợ của Lý Lão Tứ hình như là bạn học cùng lớp với ông.

 

“Đỗ Hành nhà ta lần này thi chỉ là thử sức thôi, ta cũng chẳng mong hắn đỗ ngay đâu.”

 

“Ngươi không mong, chắc lén lút cầu thần bái phật rồi chứ gì, qua được kỳ thi Hương, người ta gọi một tiếng tú tài nghe cũng hay ho lắm chứ bộ?”

 

Tần Tiểu Mãn nhướng mày, hay ho hay không chẳng lẽ cậu không biết sao? Chỉ là người ta không nên đặt quá nhiều kỳ vọng mà thôi.

 

“Thôi được rồi, náo nhiệt ở đây cũng xem xong rồi, ta về cửa hàng nhà ta ngồi đây.”

 

Tần Tiểu Mãn nhìn người ta đứng dậy, bụng mang dạ chửa đi từ dưới mái hiên sang bên kia, chỉ cách nửa con phố, cậu đứng ở cửa nhìn theo: “Ta không tiễn ngươi đâu nhé.”

 

Tần Tiểu Trúc quay lưng lại, phẩy tay.

Đỗ Hành thấy Tần Tiểu Trúc đi rồi, liền dọn dẹp qua loa cửa hàng.

 

Đây không phải là quán ăn, nhà hàng khai trương, pháo nổ xong là khách sẽ ùa vào ăn uống, cửa hàng này mở ra chỉ cần có người trông coi là được.

 

Cũng chẳng có mấy khách, một người là có thể xoay sở được.

 

“Vậy ta về thư viện trước nhé, sắp thi Hương rồi, thư phòng nhà ta không có đồng sinh nào, phu tử coi rất chặt, nếu đến lớp muộn là thật sự bị đánh tay đấy.”

 

Tần Tiểu Mãn đáp lời, nhìn đôi bàn tay thon dài, xương khớp rõ ràng của hắn, ngày thường ngoài cầm bút viết chữ thì chỉ để nắm tay cậu, làm sao nỡ để người ta đánh chứ.

 

Cậu giục: “Đi đi, đi nhanh lên, ta ở đây một mình được rồi.”

 

Đỗ Hành gật đầu, hắn cũng muốn dành cả ngày cho việc khai trương cửa hàng, nhưng ngày khai trương lại là ngày tốt xem trên lịch, trùng với ngày nghỉ tắm gội, nên chỉ có thể tranh thủ giờ nghỉ trưa đến đốt pháo, cũng chẳng mất nhiều thời gian.

Sau này, mỗi khi Đỗ Hành lên huyện đọc sách, Tần Tiểu Mãn lại đến trông coi cửa hàng, hai người cùng nhau đi về, cũng coi như có bạn đồng hành.

 

Những ngày thời tiết ấm áp, cậu lại để Cần ca nhi bế con trai Thừa Ý đến cửa hàng chơi. Mọi việc trong nhà đều có Đại Tráng lo liệu, năm nay không cần cày ruộng, những việc đồng áng vốn do Đại Tráng đảm nhiệm liền chuyển sang lên núi chặt tre, ngâm ao.

Đỗ Hành giờ nghỉ trưa đến ăn cơm cùng Tần Tiểu Mãn, ăn xong lại quay về thư viện. Buổi chiều tan học sớm, hắn lại đến cửa hàng trông coi, tiếp tục đọc sách, đến giờ Dậu đóng cửa hàng, đi xe ngựa về làng, về đến nhà thì trời vừa tối.

 

Những ngày tháng cứ thế trôi qua cho đến tháng tư, ban ngày dài dần ra, huyện thành cũng đón kỳ thi Hương.

 

Đỗ Hành vốn đã ở trong thư viện, cảm giác áp lực trước kỳ thi còn lớn hơn cả lúc thi Đồng sinh trước đó. Trong thư viện, số người dự thi không ít, càng là kỳ thi ở cấp thấp thì càng có nhiều người tham gia.

Loading...