XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-04-16 03:39:51
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau một hồi mặc cả, cuối cùng chốt giá mười tám văn một cây, nhà nào có rừng tre ở hướng dương, chưa đến Lập Hạ trúc đã mọc cao vươn lá, chọn lựa chặt rồi mang đến nhà họ Tần.

Đều là người trong làng, đáng tin cậy hơn người ngoài, có chuyện gì cứ đến tận nhà nói thẳng.

Dù sao, mỗi ngày đi từ huyện thành về, Tần Tiểu Mãn thấy nhà có người mang tre đến thì thanh toán tiền luôn.

Bận rộn với công việc làm ăn, thoáng cái đã đến ngày công bố kết quả thi Hương.

Trời còn chưa sáng, hai người đã đến huyện thành, vốn định một người đến cửa

hàng, một người đến thư viện, nhưng hôm nay công bố kết quả, sĩ tử tham gia thi được phép xem kết quả trước rồi mới quay lại thư viện.

Năm nay ai cũng biết bài thi nhiều, nhưng số người chấm bài vẫn như mọi năm, vì vậy khối lượng công việc chia đều ra mỗi người đương nhiên nặng hơn.

Hồi trước, vài ngày trước khi công bố kết quả, có người nhờ vả quan hệ muốn xem trước kết quả, nhưng Học chính bận tối mắt tối mũi, trong lòng đã sốt ruột, những người đến xem trước kết quả đương nhiên không nhận được gì tốt đẹp.

Không những không xem được kết quả, mà còn bị mắng cho một trận.

Chuyện này nhanh chóng lan truyền, tự nhiên không ai dám đến chạm vào “họng súng” nữa.

Tần Tri Diêm đã sớm biết chuyện này, thi Hương không phải chuyện nhỏ, không giống thi Đồng sinh thoải mái như vậy, đến xem kết quả trước khi dán bảng vốn là hành động không đúng lễ nghi, nên tránh.

Lần này đương nhiên ông cũng không đi xem trước kết quả cho Đỗ Hành, hơn nữa, năm xưa Tần Chi Phong cũng được coi là có chút thiên phú, cuối cùng chẳng phải thi nhiều lần mới đỗ sao, tâm lý đã có sắn nên cũng cảm thấy lần này Đỗ Hành khả năng đỗ không cao.

Thi Đồng sinh cách kỳ thi Hương lần này không lâu, thời gian ngắn ôn tập không được nhiều.

Nếu nói thành tích thi Đồng sinh của Đỗ Hành xuất sắc, đó là vì tích lũy nhiều năm, đến tuổi hai mươi mới bộc phát, thi Hương cũng phải cần có đủ thời gian để chuẩn bị.

“Quả nhiên thi Hương long trọng hơn thi Đồng sinh, lần trước có ít người đến xem, lần này người của nha môn Học chính còn chưa đến dán bảng mà đã có rất nhiều người đứng chờ rồi.”

Đỗ Hành đứng trong đám đông, nhìn Tần Tiểu Mãn lúc thì kiễng chân, lúc thì nhảy lên, hắn nắm lấy tay cậu: “Chưa dán mà.”

Vừa dứt lời, Tần Tiểu Mãn liền kích động nói: “Đến rồi, đến rồi, ta thấy người của nha môn Học chính cầm bảng đỏ đến rồi!”

Đỗ Hành nhìn theo, quả nhiên thấy một đoàn bốn người đang đi tới. Hắn còn chưa kịp mở miệng, đã bị Tần Tiểu Mãn kéo chen vào trong.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-159.html.]

Thấy người của nha môn Học chính đang dán bảng dưới sự canh gác của hai nha dịch, mọi người trong lòng đều thấp thỏm, nhưng cũng không dám chen lấn lên phía trước.

Cho đến khi một tiếng vang lên: “Kết quả thi Hương năm nay đã có, mọi người có thể xem, nhưng không được làm hỏng bảng.”

Người dán bảng vừa đi, người xem bảng lập tức vây quanh. “Đỗ rồi, đỗ rồi! Ta đỗ rồi!”

Trong chốc lát, tiếng reo hò vui mừng và tiếng thở dài thất vọng vang lên xen lẫn, khiến những người phía sau không nhìn thấy bảng càng thêm nôn nóng, tranh nhau chen lên.

Kỳ thực, đây không phải là lần đầu tiên Tần Tiểu Mãn đi xem bảng, trước đây cha cậu cũng từng thi Hương, khi công bố kết quả, cha nhỏ cũng sẽ đến xem bảng sớm, cậu đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội lên huyện thành, liền bám theo cha nhỏ đến đây.

Nhưng mỗi lần cha và cha nhỏ đều có vẻ thất vọng, cậu nhìn sắc mặt của hai người lớn, dù lên huyện thành cũng không dám làm ầm ĩ đòi ăn cái này, chơi cái kia nữa, cuối cùng đi một chuyến lại ủ rũ quay về.

Hình như từ nhỏ đã quen với việc xem bảng rồi lại thất vọng ra về, nên khi thấy tên của Đỗ Hành xuất hiện trên bảng đỏ, trong lòng cậu chợt có chút ngẩn ngơ.

Xác nhận đi xác nhận lại vài lần cái tên trên đó chính là tên của phu quân mình, cậu nắm c.h.ặ.t t.a.y Đỗ Hành, thậm chí còn run run.

Bỗng nhiên quay người lại, đứng trước mặt Đỗ Hành, mắt mở to nhìn hắn: “Hình như ta thấy chàng đỗ rồi. Không, không nhìn nhầm chứ?”

Đỗ Hành đã xem bảng từ sớm, có đỗ hay không, trong lòng hắn ít nhiều cũng nắm chắc, thấy Tần Tiểu Mãn như người mất hồn, hắn cảm thấy hơi buồn cười: “Đệ nói xem?”

Tần Tiểu Mãn nhìn thấy vẻ mặt nửa muốn cười nửa không của Đỗ Hành, niềm vui nơi khóe mắt đuôi mày lại không giấu được, liền biết chắc chắn mình không nhìn nhầm.

Cậu vui mừng reo lên: “Đỗ rồi!”

Sau đó nhào vào lòng Đỗ Hành, ôm chặt lấy hắn: “Thứ ba, là thứ ba! Trên đó viết là thứ ba! Sau này phu quân ta là tú tài rồi!”

Mọi người xung quanh thấy hai người ôm nhau giữa chốn đông người, hơi cau mày nhìn qua, nghe thấy Tần Tiểu Mãn hét lên là thứ ba, ánh mắt kinh ngạc chợt chuyển sang ghen tị.

“Thứ ba? Không lẽ vị lang quân này chính là Đỗ Hành trên bảng?” “Quả là có phúc, tuổi còn trẻ đã đỗ Tú tài.”

“Đỗ tú tài phong độ phiên phiên, tương lai vô lượng! Không biết có thể nể mặt uống chén trà ở Thanh Vân Lâu không?”

Chẳng mấy chốc, đã có người đến bắt chuyện, thậm chí còn mời Đỗ Hành đến nhà làm khách.

Tần Tiểu Mãn đang bám chặt lấy Đỗ Hành ngẩng đầu lên, trực tiếp từ chối: “Đa tạ hảo ý của các vị, nhưng phu quân ta còn phải về báo tin cho trưởng bối trong nhà, nếu có duyên, ngày khác lại gặp.”

Nói xong, cậu liền kéo tay Đỗ Hành chạy ra khỏi đám đông.

Loading...