XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-04-16 03:40:59
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ông vui mừng, dùng khuỷu tay huých Tần Tri Diêm một cái: “Chuyện này cứ để ta lo liệu, ngươi cứ yên tâm đến huyện nha làm việc cho xong, đừng để đến muộn, lúc đó lại bị người ta nói ra nói vào.”

“Ừ, phu lang nói đúng.” Tần Tri Diêm cười đáp, rồi xoa đầu Tần Tiểu Mãn: “Đỗ Hành nhà con, rất giỏi!”

Điều này không cần người khác phải nói, Tần Tiểu Mãn trong lòng rõ ràng hơn ai hết.

“Đường thúc cứ mau đến huyện nha đi, lỡ vì chuyện của Đỗ Hành mà đến muộn thì tội lỗi lắm.”

“Ta vui quá nên hơi lẩm cẩm rồi, đúng là già rồi, không chịu già cũng không được.”

Tần Tri Diêm đi được vài bước, lại dừng lại, quay đầu nói với Tần Tiểu Mãn: “Nhớ đấy, tan học thì đến đón Đỗ Hành, hôm nay nó thi đỗ Tú tài, người quen người không quen chắc chắn sẽ mời nó đi ăn uống, những việc đó cứ để sau này hãy nói, trước tiên về nhà chúc mừng đã.”

“Biết rồi ạ!”

Nhìn Tần Tri Diêm đi ra ngoài, Chu Vãn Thanh cười mắng một tiếng: “Xem người ta vui kìa.”

Buổi chiều, Đỗ Hành được một chiếc xe ngựa chở về Tần phủ cùng với Tần Chi Phong, đang chờ hắn là một bàn tiệc thịnh soạn.

“Cha…”

Vừa bước vào phòng khách, Đỗ Hành đã nghe thấy tiếng gọi non nớt, Thừa Ý vậy mà cũng được đón đến đây, đang được Chu Vãn Thanh bế.

Thấy gương mặt quen thuộc, bé đã đưa hai tay về phía cha mình.

“Đứa nhỏ này giống Đỗ Hành lắm, trắng trẻo, mềm mại, lại còn rất ngoan ngoãn, thật đáng yêu. Cha vừa về là biết đòi bế rồi.”

Đây là lần đầu tiên Chu Vãn Thanh gặp Thừa Ý, ông vốn thích trẻ con, luôn muốn có ca nhi, Tần Tiểu Mãn bế Thừa Ý đến, ông vừa bế lên đã không nỡ buông tay.

Đứa nhỏ mềm mại, dễ thương, vừa được bế đã không hề sợ người lạ, cứ áp sát vào người, lại còn xinh xắn, ngoan ngoãn, thật sự là rất đáng yêu.

Chu Vãn Thanh ngay lập tức hào phóng đeo cho đứa nhỏ một chiếc vòng bạc nhỏ có gắn chuông, không phải nịnh nọt vì cha nó đỗ Tú tài, mà thật sự là rất thích đứa nhỏ này.

Thấy Đỗ Hành và con trai mình cùng nhau về, ông cũng không trả đứa nhỏ cho cha nó, ngược lại còn gọi Tần Chi Phong lại gần: “Mau xem Thừa Ý này, trông đáng yêu thật đấy.”

Mọi người trong nhà đều biết Chu Vãn Thanh đang giục Tần Chi Phong sinh con, tìm cách để Tần Chi Phong gần gũi với trẻ con, xem có thể sớm mang tin vui đến hay không.

Tần Chi Phong nhìn đứa trẻ được đưa tới, có chút lúng túng, tiểu ca nhi chớp chớp đôi mắt to, đúng là xinh xắn đáng yêu, kế thừa nhan sắc tốt của cha, rất được lòng người, hắn cẩn thận bế đứa nhỏ lên.

Nói gì thì nói, Tần Chi Phong còn chưa lấy vợ, bế đứa nhỏ mềm mại trong tay, tính tình vốn trầm ổn, trên mặt cũng không giấu được sự vụng về.

“Đừng, đừng để nó khóc.”

Mọi người đều cười: “Xem Chi Phong kìa, tay chân luống cuống không biết đặt đâu, sau này có con rồi thì làm thế nào.”

Thừa Ý không biết tại sao mọi người cười, chỉ thấy hôm nay có nhiều người quá, hết người này đến người khác, người bế bé cũng thay đổi liên tục, nhưng lại mãi không được đến vòng tay của người cha thơm tho, nói năng nhỏ nhẹ của mình.

Bé nằm trên vai Tần Chi Phong, mắt đăm đăm nhìn Đỗ Hành đang đứng phía sau mỉm cười nhìn bé, thật đáng thương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-161.html.]

“Đứa nhỏ này thật sự rất ngoan.”

Tần Chi Phong nhìn đứa trẻ nằm gọn trong lòng mình, mềm mại như cục bột, hắn căng thẳng không dám nhúc nhích, sợ làm kinh động đến đứa nhỏ.

Tuy không quen, nhưng đứa nhỏ yếu ớt, dễ thương này không khỏi khơi dậy lòng trắc ẩn của hắn.

Đỗ Hành tiến lên, véo nhẹ bàn tay nhỏ của Thừa Ý, trêu bé: “Nhận quà hậu hĩnh của thúc công rồi, đương nhiên phải để người ta bế chứ.”

Mọi người lại cười ồ lên.

“Náo nhiệt vậy, xem ra ta đến đúng lúc rồi!”

Bên ngoài, Tần Hùng lớn tiếng bước vào: “Ta canh giờ Đỗ Hành tan học để đóng cửa hàng rồi đến đây, không ngờ Đỗ Hành lại đến nhanh hơn!”

Tần Tri Diên vui vẻ nói: “Bây giờ người đông đủ rồi, tiếc là Tiểu Trúc mới sinh, không tiện ra ngoài, nếu không cả nhà hôm nay còn vui hơn nữa.”

“Ngày vui đại hỷ, mời mọi người đến phòng ăn thôi.”

Đỗ Hành bế Thừa Ý vào lòng, cuối cùng bé con cũng được ở trong vòng tay cha mình, bé cọ cọ vào cổ Đỗ Hành, tinh nghịch hơn lúc ở trong lòng người khác rất nhiều.

Tần Tiểu Mãn nghĩ hôm nay bữa tiệc này, Đỗ Hành là nhân vật chính, tuy là người nhà, nhưng cũng không thể thiếu việc cụng ly, trò chuyện với các thúc bá, đường huynh, nên không tiện bế con nhỏ.

Nhưng thấy hai cha con quấn quýt nhau như vậy, cậu cũng để cho họ thân thiết một chút.

Đến khi vào bàn ăn, mới bế Thừa Ý ra, cả nhà cùng nâng ly chúc mừng.

“Cả ngày hôm nay ta vui quá không biết làm gì, nhà họ Tần chúng ta có mấy người đọc sách các con, nhìn xem sau này có hy vọng rồi. Xem ra ta thắp hương cho cha của Tiểu Mãn cũng không uổng phí, nào, Đỗ Hành, hôm nay con nhất định phải uống chút rượu.”

Nói xong, Tần Hùng quay sang nhìn Tần Tiểu Mãn ngồi bên cạnh Đỗ Hành: “Con không được uống thay nó đâu đấy.”

Tần Tiểu Mãn đang ăn cá sốt chua ngọt, nghe vậy liền lẩm bẩm: “Người nhà với nhau, con uống thay huynh ấy làm gì, con còn phải trông con nữa.”

Những người đàn ông trên bàn tiệc không khỏi bật cười. Tiếng cười vừa dứt, người hầu vội vã chạy vào. “Chuyện gì mà gấp gáp thế?”

“Chu lão gia đến ạ.”

Mọi người trên bàn hơi sững người, trong lòng đều thầm nghĩ, ông ta đến làm gì.

Nhưng ngại mặt mũi của Chu Vãn Thanh, lại còn vì ông ta là một Cử nhân nên không ai biểu hiện ra mặt.

“Vốn sợ nhạc phụ không thích người trẻ ồn ào, thiếu lễ nghi, nên không dám làm phiền ông, không ngờ nhạc phụ đại nhân cũng thích náo nhiệt, đến đúng lúc rồi.”

Tần Tri Diêm nói lời khách sáo, người đã đến rồi, đương nhiên phải đứng dậy ra đón.

“Đúng là đang náo nhiệt đây.”

Loading...