Suốt bữa tiệc sau đó, Chu cử nhân có vẻ lúng túng, khác hẳn vẻ cao ngạo thường ngày, không còn ra vẻ bề trên nữa, thậm chí cũng không nói mấy câu, ăn vài miếng đã cáo từ ra về.
Đến cửa, ông ta vội vàng sai người hầu đi chép lại bảng vàng kỳ thi Hương lần này, hôm nay vừa từ ngoài về, ông ta cũng chưa xem bảng, chỉ nghe người quen nói con cháu nhà ai đỗ, ai trượt.
Vốn dĩ ông ta tìm Tần Tri Diêm là có chuyện muốn nói, chính là vị hương thân họ Mạnh kia nói cháu mình ở thư viện có chút xích mích với Đỗ Hành, vì thế ảnh hưởng đến kỳ thi Hương lần này mà trượt.
Nghĩ Đỗ Hành được con rể mình chiếu cố, ông ta mở miệng nhờ Đỗ Hành đến xin lỗi người ta một tiếng, coi như là làm việc tốt, ai ngờ đến đây lại nghe nói Đỗ Hành thi đỗ Tú tài, thứ hạng lại còn cao như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều người muốn kết giao, làm sao ông ta còn mặt mũi nào mở miệng nói những lời đó nữa.
Cũng trách mình trước khi đến không tìm hiểu kỹ chuyện thi Hương, nếu đã xem bảng rồi mới đến đây cũng sẽ không rơi vào tình huống khó xử này.
Ông ta thở dài một tiếng.
Tần Tri Diêm nhìn ra được lão nhạc phụ lần này đã bị “dằn mặt”, tuy không nói ra nửa lời, nhưng rõ ràng ông vui hơn hẳn lúc nãy.
Sau khi Chu cử nhân rời đi, mọi người nhanh chóng lấy lại không khí vui vẻ, tiếp tục ăn uống.
Bữa tiệc kéo dài hơn một canh giờ, những nam nhân trên bàn tiệc uống rượu say sưa, mãi không chịu tan tiệc, còn những vị phu lang đã ăn xong từ trước, sang một bên trò chuyện, trêu đùa trẻ con.
Thấy đã muộn, cả nhà mới ra về.
Về đến nhà, trời đã tối, Thừa Ý ngồi trên xe ngựa lắc lư, cứ ngỡ đã về đến chiếc nôi quen thuộc của mình, cũng không chê cha mình toàn mùi rượu, nằm gọn trong lòng Đỗ Hành, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.
Đỗ Hành nhìn đứa con nhỏ đang ngủ say, lông mi dài và dày, trong lòng tràn ngập yêu thương.
Ồn ào cả ngày, cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Hắn đưa tay nắm lấy mu bàn tay của Tần Tiểu Mãn bên cạnh: “Đỗ Tú tài rồi, không nói gì khác, cũng coi như kiếm chút công danh cho Thừa Ý nhà ta, sau này nó cũng có thể sống tốt hơn.”
Tần Tiểu Mãn hít một hơi thật sâu, nụ cười trên môi vẫn chưa tắt: “Cũng là nở mày nở mặt với đường thúc, nếu không ông già kia ngày nào cũng vênh váo như ông hoàng, muốn đến tác oai tác quái lúc nào thì đến.”
Cậu cũng hiếm khi dịu dàng như vậy, nghiêng đầu tựa nhẹ vào vai Đỗ Hành. Cảm thấy có Đỗ Hành bên cạnh, trong lòng rất yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-163.html.]
Trước giờ cậu vẫn luôn nói ăn uống là do mình lo liệu, thực chất gia đình có được như ngày hôm nay, đều là nhờ có hắn gánh vác, nếu không, hiện tại cậu chắc vẫn đang vất vả cày cấy mấy mẫu ruộng trong nhà, làm sao có được cuộc sống tốt đẹp như hôm nay.
Đỗ Hành xoa nhẹ đầu Tần Tiểu Mãn: “Không phụ lòng cả nhà đường thúc giúp đỡ là được rồi.”
Chuyện đỗ Tú tài gần như chỉ trong nửa ngày đã lan truyền khắp làng, hôm sau, người làm thuê đã mang quà đến chúc mừng, lần này người trong làng cũng đến chúc mừng không ít.
Hình như cũng được chúc mừng nhiều rồi, Tần Tiểu Mãn không còn vênh váo khoe khoang khắp nơi như trước nữa, sợ người ta không biết nhà mình có người đọc sách.
Có lẽ cũng trầm ổn hơn một chút rồi.
Cách vài hôm, hai người đến huyện nha làm thủ tục Tú tài, nhận những thứ nên nhận.
Huyện nha thưởng cho Đỗ Hành năm mẫu ruộng gần đó, không biết có phải nhờ công lao của Tần Tri Diêm hay không, mấy mẫu ruộng nhận được đều là ruộng nước, lại còn là ruộng màu mỡ, hai người rất vui mừng.
Nhưng tiền trợ cấp hàng tháng thì hơi đáng buồn, chỉ có sáu mươi văn.
Nghe Tần Chi Phong nói, lúc hắn thi đỗ Tú tài còn được tám mươi văn một tháng, bây giờ không biết là quốc khố trống rỗng, hay là muốn cắt giảm bổng lộc của quan lại, nên đã giảm tiền trợ cấp của Tú tài.
Đỗ Hành đã sớm biết tiền trợ cấp này chỉ để lấy danh, số tiền ít ỏi này chỉ đủ
cho nông dân nghèo mua dầu thắp đèn, còn đối với người đọc sách thì mỗi tháng mua giấy bút e là cũng không đủ.
Nhưng dù sao cũng là tiền “từ trên trời rơi xuống”, miếng thịt nhỏ cũng là thịt mà.
Điều có lợi nhất đối với gia đình họ chính là Tú tài được giảm một nửa thuế thương mại, vốn dĩ mỗi tháng phải nộp bốn phần mười thu nhập, bây giờ đã là Tú tài rồi chỉ cần nộp hai phần mười thôi.
Tần Tiểu Mãn đã tính toán rồi, cửa hàng giấy mỗi tháng trừ chi phí có thể kiếm gần hai lượng bạc, nhưng sau khi nộp thuế thương mại chỉ còn lại khoảng một nghìn hai trăm văn, bây giờ có thể dư ra bốn trăm văn, quả là có lời hơn rất nhiều.
Thêm một đặc quyền nữa là Tú tài đã bước vào hàng ngũ thân sĩ, theo quy định là có thể có người hầu, còn có tiền mua hay không là chuyện của mình, dù sao quan phủ cho phép Tú tài có bốn suất người hầu.
Tác dụng của suất này là người hầu ở nhà Tú tài không cần nộp thuế thân, nếu không có công danh, mỗi người hầu phải nộp thuế thân gấp đôi người bình thường, một người vô hình chung biến thành hai người, tính ra cũng là một khoản chi tiêu rất lớn.
Nhân cơ hội này, Đỗ Hành cũng muốn sắp xếp lại người làm công trong nhà mình một chút.