XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 166

Cập nhật lúc: 2025-04-16 03:43:17
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy Đỗ Hành da trắng, trông thư sinh, dáng người không đô con, nhưng cũng không đến nỗi yếu ớt, vậy mà có thêm hai người cũng không ứng phó được, vậy Tần Tiểu Mãn không phải rất “thảm” sao?

Nhìn cậu ta lúc nào cũng tràn đầy năng lượng như con khỉ vậy, từ nhỏ đã leo trèo, chắc chắn làm việc khác cũng rất hăng hái.

Vậy mà lại gặp phải một người yếu ớt, haiz… vậy không phải một người xui xẻo, mà là cả hai đều xui xẻo.

Tần Tiểu Mãn không biết người trước mặt đã nghĩ nhiều như vậy, cậu cũng nói một câu văn vẻ: “Haiz, như người uống nước, tự biết nóng lạnh.”

Tần Tiểu Trúc như hiểu ra, lẩm bẩm: “Xem ra người đọc sách cũng chưa chắc đã tốt đẹp mọi mặt.”

Vài ngày sau.

Tần Tiểu Mãn đang tắm cho Thừa Ý, trong nước có nhỏ vài giọt dầu xanh đuổi muỗi, đứa bé ngồi trong chậu tắm rất thoải mái, mãi không chịu ra.

Tiếng nước bì bõm vang lên, tiếng cười đùa vui vẻ vang vọng khắp nhà. “Nhanh lên nào, tắm cả nén nhang rồi, để muỗi đốt m.ô.n.g bây giờ.”

Tần Tiểu Mãn đang tưới nước lên lưng trắng nõn của đứa bé, nhìn Đỗ Hành đang ngồi xổm bên cạnh, nói: “Hôm nay ôn bài xong rồi à?”

“Ngày mai được nghỉ mà, đệ quên rồi à?”

“Tuy là được nghỉ, nhưng bài vở hàng ngày vẫn phải ôn tập cho xong. Không phải quyết tâm thi tiếp sao?”

Đỗ Hành không đáp, lấy một chiếc khăn tắm, bế đứa bé đang nghịch nước lên, quấn khăn lại.

“Không muốn, không muốn ra, con muốn tắm.”

Thừa Ý rời khỏi nước rất không vui, bĩu môi cựa quậy trong lòng Đỗ Hành.

“Ngoan nào, ngâm nước lâu quá trẻ con sẽ không cao lớn được đâu, đến lúc đó sẽ giống quả bí ngô nhỏ ngoài ruộng, cha muốn hái bí cũng không tìm thấy.

Thừa Ý muốn biến thành bí ngô nhỏ sao?”

Nghe vậy, tiểu ca nhi lập tức núp vào lòng Đỗ Hành, không cựa quậy nữa, ở nhà cũng có bí ngô, chỉ bé tí tẹo, bé không muốn biến thành như vậy.

Đỗ Hành mới lấy quần áo ra, chậm rãi mặc vào cho đứa nhỏ: “Thừa Ý nhà ta mặc bộ đồ màu đỏ này trông thật ngoan, là tiểu ca nhi xinh đẹp nhất trên đời.”

Thừa Ý được khen ngoãn ngoãn để cho hắn mặc đồ, sau đó ôm lấy cánh tay Đỗ Hành, dựa đầu vào người hắn làm nũng: “Con muốn ngủ với cha.”

Đỗ Hành bế đứa bé vừa tắm xong, thơm phức lên: “Tại sao?” “Con chỉ muốn ngủ với cha thôi.”

Đỗ Hành nói: “Nhưng mà cha nhỏ cũng muốn ngủ với cha, làm sao ngủ được ba người?”

“Ưm ~ con chỉ muốn ngủ với cha thôi.”

“Thừa Ý ngoan, ngủ với Cần ca ca nhé, ngày mai cha sẽ đan châu chấu bằng cỏ cho Thừa Ý, được không?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-166.html.]

Thừa Ý chớp chớp mắt, như thể đang nhớ đến con châu chấu bằng cỏ, bé liền không làm ầm ĩ nữa, Đỗ Hành mới để Cần a nhi bế đứa bé vào phòng.

Tần Tiểu Mãn đổ nước tắm đi rồi vào nhà, thấy Đỗ Hành đang dỗ dành Thừa Ý, liền nói: “Ngày thường không phải cho Thừa Ý ngủ cùng phòng sao? Hôm nay bé muốn ngủ với chàng, sao chàng lại để Cần ca nhi bế đi?”

“Trời nóng, ngủ chung trẻ con dễ bị rôm sảy, đến lúc đó lại càng quấy khóc.”

Đỗ Hành ngồi xuống bàn, uống một ngụm nước nguội: “Hôm nay ta đến nhà Lý Khai giao tiền nhờ huynh ấy mua hộ hàng rồi.”

Tần Tiểu Mãn ừ một tiếng, đây là chuyện đã thỏa thuận trước.

Bây giờ thu nhập của gia đình cũng khá, Tần Tiểu Mãn lo liệu cẩn thận, vẫn không quên muốn mua một căn nhà trong huyện.

Ngày nào cũng đi đi về về giữa làng và huyện, lâu dài cũng không tiện, lại còn tốn sức.

Mùa hè, mùa thu thì không sao, mùa đông, mùa xuân mưa nhiều, đường khó đi, sáng sớm trời lại rất lạnh.

Người đọc sách đã vất vả, Đỗ Hành còn phải vất vả gấp đôi.

Lúc rảnh rỗi, cậu cũng có dò hỏi qua, giá nhà đất trong huyện rất cao, một căn nhà nhỏ cũng phải mất mấy chục lượng bạc.

Nếu là nhà hai, ba gian thì ít nhất cũng phải trăm lượng trở lên.

Cậu tính toán, nếu bán năm mẫu ruộng nước mà triều đình ban thưởng, thì có thể nhanh chóng có được vài chục lượng bạc, như vậy sẽ sớm mua được nhà hơn.

Nhưng bán ruộng đất, suy cho cùng cũng chỉ là hạ sách. Cậu đang định xem sổ sách, lại nghe Đỗ Hành nói: “Huynh ấy đưa cho ta một thứ.”

“Cái gì?”

Đỗ Hành lấy ra một cái lọ sứ nhỏ đặt lên bàn.

Tần Tiểu Mãn không hiểu gì, đặt công việc xuống, bước tới cầm lấy cái lọ nhìn kỹ, rồi mở nắp ra ngửi, một mùi thuốc bắc xộc lên mũi: “Cái gì vậy?”

Đỗ Hành mím môi, nhìn Tần Tiểu Mãn mỉm cười: “Ngũ tử diên tông hoàn.” “Hả?”

Tần Tiểu Mãn vẻ mặt khó hiểu: “Thuốc an thai à? Mua cho ta sao?” “Đâu cần đệ uống chứ. Bổ thận tráng dương, người ta tặng ta đấy.”

Tần Tiểu Mãn trố mắt nhìn, vừa kinh ngạc vừa khó xử: “Mấy hôm trước chàng mới đỗ Tú tài, trong lòng vui vẻ nên tần suất nhiều hơn một chút, cũng chỉ hai ngày một lần thôi mà. Cũng chỉ kéo dài nửa tháng thôi, vậy mà đã phải uống thuốc rồi sao? Không đến mức đó chứ!”

Đỗ Hành nghiến răng: “Đúng vậy, không đến mức đó chứ. Ta thấy gần đây mình vẫn “ổn” mà.”

“Vậy ý chàng là sao?”

Buổi chiều, Đỗ Hành đến tìm Lý Khai nói chuyện mua hàng, trước tiên đặt cọc mười lượng bạc.

“Tô Châu có nhiều cửa hàng văn phòng phẩm lớn, giá cả bán cho thương đội cũng dễ thương lượng. Đến lúc đó chắc chắn sẽ mang được hàng tốt về, ngươi cứ yên tâm.”

“Vậy làm phiền huynh rồi.”

“Đều là người nhà, khách sáo làm gì.”

Loading...