XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 167

Cập nhật lúc: 2025-04-16 03:43:19
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hai bên nói chuyện rất hợp ý, sau khi bàn bạc xong xuôi, Đỗ Hành cũng không muốn làm lỡ việc làm ăn của Lý Khai nữa, định cáo từ thì bị gọi giật lại.

“Ngươi xem cái này đi.”

Đỗ Hành khó hiểu, nhận lấy: “Đây là?”

“Ngũ tử diên tông hoàn mà mọi người vẫn hay nói đó.”

Đỗ Hành sặc một hơi.

Tuy từ ngày mở cửa hàng ở huyện thành đã qua lại với Lý Khai rất nhiều, quan hệ giữa hai nhà cũng rất tốt, ngày thường hay nói chuyện làm ăn, ăn uống cùng nhau cũng là chuyện thường tình.

Nhưng nói đến chuyện riêng tư như vậy thì đây là lần đầu tiên.

Hắn có chút không thoải mái, lại có chút không thể tin được: “Huynh cũng cần dùng cái này à?”

Lý Khai nhướng mày, nắm tay giơ lên: “Ngươi thấy ta có cần dùng không?”

Đỗ Hành nhìn bắp tay cuồn cuộn của hắn, im lặng: Cũng không cần phải khoe khoang trước mặt hắn, về nhà khoe với Tần Tiểu Trúc là được rồi, nếu thuận lợi thì có thể ba năm hai đứa con.

“Vậy huynh đây là…”

“Ta đi đây đi đó nhiều, nên dễ kiếm được những thứ hiếm có trên thị trường, nếu ngươi thấy hữu ích thì cứ lấy đi.”

“….”

Đỗ Hành mím môi, tuy người ta tặng đồ cũng là có ý tốt, nhưng cũng không phải ngày lễ Tết gì mà lại tặng quà.

Cho dù là tặng quà đi chăng nữa, ai lại mang theo người một lọ thuốc tráng dương chứ.

Hắn ho khan một tiếng: “Bây giờ người ta đang chuộng tặng mấy thứ này à? Xem ra ta đúng là đọc sách đến mức cổ hủ rồi.”

“Đều là đàn ông, chắc cũng có lúc lực bất tòng tâm, nhưng ta thì không.” Lý Khai nói: “Ngươi cũng đừng ngại, lấy đi, nghe nói thuốc này rất hiệu quả.”

Đỗ Hành nghiến răng: “Tuy ta là người đọc sách, nhưng cũng không đến nỗi yếu ớt! Không cần thiết…”

Lý Khai nghe vậy liền ngạc nhiên nói: “Thế à? Vậy mà ta nghe Tiểu Trúc nói ngươi cần dùng thứ này.”

Đỗ Hành: “Cậu ấy nói với huynh ta cần thứ này à? Huynh không thấy có gì đó sai sai sao?”

“!”

Lý Khai vội vàng nói: “Ngươi nghĩ gì thế, đương nhiên là Tiểu Mãn nói với đệ ấy rồi!”

Đỗ Hành cười gượng: “Hai người họ bây giờ thân thiết thật đấy.” Tần Tiểu Mãn nghe Đỗ Hành kể lại, không nhịn được cười phá lên.

“Đệ còn cười!” Đỗ Hành kéo Tần Tiểu Mãn vào lòng, che miệng cậu lại: “Ngày thường đệ và Tần Tiểu Trúc nói nhăng nói cuội gì vậy hả!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-167.html.]

Tần Tiểu Mãn cười đến chảy nước mắt: “Ta nào có nói bậy, lúc đó cậu ấy cười ta nói chàng thi đỗ Tú tài rồi sẽ có người tặng chàng mỹ nhân. Ta chỉ nói một câu sợ chàng không ứng phó nổi thôi, không cần lo lắng. Ai ngờ tên kia lại suy nghĩ “đen tối” như vậy, còn nói với chồng nó nữa chứ, thật sự là ăn nói hàm hồ.”

“Nhưng mà họ cũng thật nghĩa khí, còn tặng chàng đồ nữa chứ.” Đỗ Hành hừ lạnh một tiếng: “Vậy ta còn phải cảm ơn họ à?”

Thấy Đỗ Hành mặt mày ủ rũ, Tần Tiểu Mãn nhịn cười vỗ nhẹ vào mu bàn tay hắn: “Thôi được rồi, đừng giận nữa. Lần sau gặp Tần Tiểu Trúc, ta nhất định sẽ mắng cậu ấy một trận để xả giận cho chàng.”

“Đệ đừng nói nữa, hai người các đệ nói chuyện toàn nói bậy, thảo nào ngày xưa cứ gặp nhau là cãi nhau.”

Tần Tiểu Mãn bĩu môi.

Nói như thể hai người bọn họ không có não vậy.

“Nhưng mà Tiểu Trúc nói cũng đúng, nếu có người ép chàng cưới vợ bé thì làm sao bây giờ?”

“Không phải đệ đã nói ta không ứng phó nổi rồi sao, chỉ mình đệ thôi ta đã “đuối” rồi.”

Đỗ Hành bế cậu lên, rồi ném lên giường.

Tần Tiểu Mãn nhìn người đang cởi quần áo, đưa chân đá nhẹ vào Đỗ Hành: “Không phải ta khó chiều, là chàng quá cầu kỳ, nói cho cùng vẫn là do xuất

thân công tử bột.”

“Mùa đông thì chê lạnh, mùa hè thì chê nóng, chỉ có mùa xuân, mùa thu là thích hợp, nhưng xong việc rồi lại không muốn dậy tắm rửa. Chàng nói xem chàng có phiền phức không?”

Đỗ Hành nắm lấy mắt cá chân của Tần Tiểu Mãn, kéo lại gần: “Dù sao người vất vả cũng là ta, đệ cứ “chiều” ta một chút đi.”

“Dậy tắm rửa rồi ngủ đi.”

Đêm đã khuya, nhưng vẫn chưa quá nửa đêm, gió trong không khí vẫn còn mang theo hơi ấm của mặt trời ban ngày, chưa thật sự mát mẻ.

Mồ hôi đầm đìa càng thêm khó chịu. “Không dậy nổi, muốn ngủ rồi.”

Đỗ Hành đứng chân trần bên mép giường, nhìn người tóc tai bết dính vào mặt, mềm nhũn nằm trên giường như con bạch tuộc bị mất nước.

“Không tắm rửa thì làm sao ngủ được?”

Tần Tiểu Mãn quay sang nhìn Đỗ Hành, nghi ngờ hỏi: “Chàng lén uống thuốc rồi à?”

“Ưm ~ ưm ưm…” Tần Tiểu Mãn cố gắng đẩy hắn ra: “Làm gì mà cắn ta.” “Không được vu khống ta!”

Tần Tiểu Mãn cười, đưa tay sờ mặt Đỗ Hành: “Vậy chàng đi lấy nước lau người cho ta đi, ta sẽ tin chàng trong sạch.”

Đỗ Hành nhướn mày: “Nếu vậy thì ta không cần trong sạch nữa.”

“Vậy ta cứ thế này mà ngủ, dù sao người nằm cạnh ta vẫn là chàng, chê ta hôi cũng chịu thôi.”

Đỗ Hành bĩu môi, nhìn người lười biếng không chịu nhúc nhích, hắn thở dài, rốt cuộc là ai phiền phức chứ.

Cuối cùng, người chịu trận vẫn là hắn.

Loading...