Mùa thu lại đến, khắp ruộng đồng rộn ràng một màu bận rộn.
Năm nay trời hạn hán, mùa màng kém hơn mọi năm, bắp không đầy bắp, lúa cũng toàn hạt lép.
May sao hai năm trước được mùa, nhà nhà đều tích trữ được lương thực. Tuy năm nay hạn hán, nông dân oán thán khắp nơi, nhưng cũng không đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc.
Cái nóng vẫn chưa tan, tiểu bảo bảo Thừa Ý đã biết đi, mặc kệ trời nóng nực, lon ton chạy khắp sân. Hổ Tử lẽo đẽo theo sau, nhún nhảy không ngừng, như cũng vui mừng vì cậu chủ nhỏ cuối cùng cũng đã chạy nhảy được.
Thư viện Bạch Dung theo lệ cũ cho nghỉ nửa tháng để về làm ruộng, Đỗ Hành từ thư viện trở về, còn mang theo một tin vui.
“Đường huynh Tri Phong đã định được người, đang làm lễ nạp tài hỏi danh rồi. Đường huynh ít nói, nhưng mấy hôm nay trông huynh ấy cứ rạng rỡ, hỏi ra mới biết là chuyện vui này.”
Tần Tiểu Mãn nghe xong hơi ngạc nhiên, nhưng cũng rất vui mừng.
Vị đường huynh này lớn hơn cậu một chút, nhưng lại nhỏ hơn Đỗ Hành một chút, Đỗ Hành vẫn luôn gọi theo cậu là đường huynh.
Tuy tuổi nhỏ hơn Đỗ Hành, nhưng cũng đã qua tuổi hai mươi. Ở những vùng quê này, nam nhân đến tuổi hai mươi là phải cưới vợ sinh con rồi.
Trước kia, tiểu đường thúc Chu Vãn Thanh cũng đã chấm cho hắn một người, chính là Lâm Mẫn lúc trước, nhưng tên ca nhi kia tâm thuật bất chính, sau đó chuyện cũng chẳng đi đến đâu, đường thúc vẫn luôn lo lắng chuyện hôn sự của hắn.
Dù gì Tần Chi Phong cũng là tú tài, phụ thân lại làm việc ở nha môn, tiểu cha xuất thân gia đình hương thân, gia thế ở huyện thành cũng coi như đàng hoàng.
Tuấn tú tài giỏi, tự nhiên có người để ý, nhưng Chu cử nhân thân là ngoại tổ
phụ cứ can thiệp vào chuyện hôn nhân của Tần Chi Phong.
Khi thì chê nhà gái người ta gia thế thấp, khi thì chê nhan sắc kém, cứ tự cho mình là trưởng bối đến làm chủ cho nhà họ Tần.
Trong lòng còn tính toán đợi Tần Chi Phong thi đậu cử nhân rồi hắng định hôn sự, như vậy nhà gái lựa chọn được sẽ nhiều hơn, gia thế cũng cao hơn.
Bàn tính đánh tuy hay, nhưng kỳ thi hương ba năm mới có một lần, lỡ một lần là ba năm, tuổi thanh xuân đâu chịu nổi mà hao mòn.
Chuyện hôn sự của Tần Chi Phong cứ thế bị trì hoãn mãi cho đến tận bây giờ. Chu Vãn Thanh thấy đám bạn bè cùng trang lứa với hắn, con cái chạy đầy đất, đứa thì sinh con thứ hai, cuối cùng ông cũng quyết định trái ý phụ thân, tìm người cho Tần Chi Phong trước khi thi hương.
“Huynh ấy có nói với chàng là nhà nào không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-168.html.]
Ở thư viện, Đỗ Hành và Tần Chi Phong cũng thường xuyên qua lại. Biết Đỗ Hành muốn tham gia kỳ thi hương, Tần Chi Phong đã truyền đạt cho hắn một số kinh nghiệm thi hương trước đây của mình.
Tần Chi Phong ngưỡng mộ Hướng phu tử, Đỗ Hành lại thường xuyên cho Tần Chi Phong mượn vở ghi chép trên lớp, tình nghĩa của hai người ngày càng sâu đậm.
Ngoài chuyện học hành, đôi khi còn trò chuyện về chuyện nhà. “Là tiểu thư nhà tuần kiểm huyện Thu Dương.”
Tần Tiểu Mãn nghe xong liền nhướn mày: “Vậy chẳng phải là người cùng quê với chàng sao?”
Đỗ Hành ngẩn ra, sau đó đáp: “Đúng vậy.”
“Tuần kiểm là nhà võ quan, cả nhà đường thúc đều là người đọc sách, ta cứ tưởng huynh ấy sẽ chọn người trong giới quan văn.”
Đỗ Hành chậm rãi nói: “Nhà quan văn, dòng dõi thanh lưu, xưa nay mắt cao hơn đầu, nào dễ dàng tìm được người phù hợp. Tuần kiểm tuy là võ quan, ở huyện nha chỉ là chức quan cửu phẩm, nhưng dù sao cũng là quan. Đường thúc tuy cũng làm việc ở huyện nha, nhưng chưa vào được quan trường, vẫn chỉ là chủ lại. Hai bên hợp lại, cũng coi như môn đăng hộ đối.”
Tần Tiểu Mãn nghe xong thấy cũng có lý: “Chỉ là tiểu đường thúc thích ca nhi, trước kia muốn tìm một vị công tử làm con dâu, không ngờ cuối cùng lại chọn một cô nương.”
Đỗ Hành cười nói: “Đâu có chuyện thập toàn thập mỹ, người ta là do hai vị trưởng bối xem mắt định đoạt, chắc hẳn trước sự phù hợp này, việc chọn cô nương hay ca nhi đã không còn quan trọng nữa.”
Tần Tiểu Mãn thở dài: “Đường huynh vốn định yên tâm đọc sách, cũng không ngại cưới muộn, còn có ý định chờ thi đậu cử nhân rồi hắng cưới, cũng là chiều theo ý của Chu lão gia, bây giờ sao lại vội vàng đồng ý thế?”
Đỗ Hành vươn tay túm lấy tiểu Thừa Ý đang định lén lút bò ra mép lu nước. Trong lu chứa đầy nước, trời nóng, con nít lại thích nghịch nước.
Nhưng cái lu lại to, sợ không cẩn thận đứa bé sẽ ngã xuống bị đuối nước mất.
“Đường huynh nói nhìn thấy tiểu thư nhà họ kia xinh xắn đáng yêu, thỉnh thoảng lại nhớ đến, khiến huynh ấy cũng ngấm hơi trẻ con mà muốn lập gia đình.”
Tần Tiểu Mãn cười khẽ, Thừa Ý đúng là rất ngoan, tiểu đường thúc của cậu thỉnh thoảng rảnh rỗi cũng đến cửa hàng giấy của nhà họ, luôn bảo cậu bế con đến huyện chơi.
“Cha.”
Thừa Ý được Đỗ Hành bế lên, ngoan ngoãn gọi một tiếng, rồi vùi đầu vào lòng hắn, có chút ngại ngùng vì bị bắt quả tang.
“Cha về cũng không đến đây, chỉ nghĩ đến chuyện chơi nước trong lu.” “Không, không chơi nước. Trong lu có cá chép to!”
“Ở đâu ra cá chép to chứ.”