Đỗ Hành đoán đúng thật rồi, người này là thương nhân, lại là chủ một trong bốn tiệm lương thực lớn nhất huyện.
Hắn từng nghe nói, chủ bốn tiệm lương thực lớn trong huyện đều có lai lịch, kinh doanh nhiều ngành nghề khác nhau, là những phú hộ lớn nhất huyện.
Tuy chỉ là thương nhân, nhưng loại đại thương gia mặt mũi này có thể phát triển đến ngày hôm nay, chắc chắn là đã đút lót không ít cho các quan trong huyện, nếu không được quan phủ tạo điều kiện thì sao có thể thuận lợi đến tận bây giờ. Vì thế, việc gặp gỡ trong tiệc cưới nhà họ Tần cũng không lạ.
Chỉ là Đỗ Hành thấy những người này quả thật là tai mắt rất nhanh nhạy, hắn chỉ là cháu rể của Tần Tri Diêm mà cũng bị bọn họ điều tra rõ ràng.
Lúc hắn thi đậu thì cũng có tiếng tăm một thời gian, thiệp mời cũng nhiều, nhưng đều lấy cớ đọc sách mà từ chối hết.
Đỗ Hành thấy hiện tại chưa phải lúc để kết giao, dù sao hắn cũng xuất thân nghèo hèn, chỉ là một tú tài hữu danh vô quyền mà thôi.
Nếu lăng xăng giao thiệp, vừa mất thời gian đọc sách, vừa sơ sẩy là có thể rơi vào bẫy của người khác, đến lúc đó bị lợi dụng.
Mọi người thấy hắn có vẻ không dễ lay chuyển, tự nhiên cũng dần im hơi lặng
tiếng.
“Tiêu viên ngoại quá khen.”
“Đỗ tú tài không chỉ tài mạo song toàn, mà còn nho nhã. Tiêu mỗ là kẻ thô lỗ, vô cùng ngưỡng mộ người có học, hôm nay gặp mặt cũng là duyên phận, không biết Đỗ tú tài ngụ tại nơi nào, ngày nào đó Tiêu mỗ sẽ gửi thiếp mời đến quý phủ, mong Đỗ tú tài nể mặt thưởng trà.”
Đỗ Hành vẫn khách sáo: “Tiểu sinh hiện đang ở thôn Điền Loan, vào thành bất tiện, ngày thường lại còn bận đọc sách ở thư viện, bài vở của phu tử nhiều, e là phải phụ lòng Tiêu viên ngoại rồi.”
Tiêu Phú nghe vậy không những không thấy ngại, ngược lại còn hơi mừng rỡ: “Đỗ tú tài chăm chỉ, thật đáng khâm phục, thảo nào kỳ thi viện có thể đỗ đầu. Chỉ là sống ở nông thôn mà lại đọc sách trong thành, qua lại giữa mùa đông và mùa hè thật sự vất vả, nếu sống ở trong thành thì có thể tiết kiệm được kha khá thời gian đọc sách.”
Đỗ Hành khẽ cau mày, ban đầu định dùng xuất thân nghèo hèn để từ chối lời mời kết bạn, ai ngờ hắn lại sai lầm.
Chiêu này có lẽ hữu dụng với hương thân, nhưng với thương nhân thì lại ngược lại.
Thương nhân lại càng thích những tú tài nghèo khổ, nghèo thì dùng tiền giải quyết, thứ mà thương nhân nhiều nhất chính là tiền bạc, dễ đối phó hơn so với tú tài có gia thế.
Đỗ Hành nghe ra lời này có ý thăm dò, muốn dẫn dắt hắn nói ra mình túng thiếu, đến lúc đó không cần nói cũng có thứ đưa đến tận cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-170.html.]
“Tiêu viên ngoại nói phải, nhưng tiểu sinh đã quen với cuộc sống yên bình nơi thôn quê, tuy vào thành đọc sách hơi bất tiện, nhưng lại càng tập trung đọc sách hơn.”
Chưa nói xong chuyện bên này, bỗng có một giọng nói xen vào: “Đỗ Hành, ngươi đến rồi.”
“Đường thúc. Ta vừa gặp Tiêu viên ngoại ở đây, nói chuyện vài câu.”
Tần Tri Diêm đáp lại một tiếng, rồi mỉm cười nhìn về phía Tiêu Phú: “Đây là cháu rể của ta.”
Tiêu Phú tất nhiên lại tiếp tục nịnh nọt Tần Tri Diêm một hồi, hai người nói chuyện vài câu, Tần Tri Diêm mỉm cười nói: “Cháu rể ta nho nhã, khó có dịp tâm đầu ý hợp với Tiêu viên ngoại như vậy.”
Ông hạ giọng: “Bên tri huyện đại nhân muốn có vài tú tài làm bạn, hôm nào rảnh lại cùng nhau uống trà, ta dẫn cháu ta qua đó trước, mong Tiêu viên ngoại đừng trách.”
“Được, được. Tri huyện đại nhân khó có dịp ra ngoài, tất nhiên phải để nhân tài của huyện ta tháp tùng.”
Đỗ Hành chắp tay cáo từ, sau khi hai người đi xa, Đỗ Hành nói với Tần Tri Diêm: “Hôm nay là ngày vui của đường huynh, chúc mừng đường thúc.”
“Người một nhà không nói mấy lời khách sáo này, lát nữa gặp tri huyện đại nhân thì cẩn thận một chút.”
Đỗ Hành hơi sững sờ, hắn cứ tưởng Tần Tri Diêm chỉ là giải vây cho mình, không ngờ tri huyện thật sự muốn gặp hắn.
Đến chính đường, Đỗ Hành liền nhìn thấy người đàn ông trung niên để râu ria ngồi ở vị trí cao nhất, mặt rộng, mắt hẹp, trên mặt mang theo nụ cười, có vẻ tâm trạng khá tốt.
Xung quanh đã có vài người ngồi sắn, trong đó có Chu cử nhân, còn có vài người đàn ông lớn tuổi ăn mặc giống hương thân, tiếp theo là vài tú tài trẻ tuổi.
Trước đây, Đỗ Hành đã từng gặp tri huyện một lần vào lúc thi hương, so với vẻ nghiêm nghị ngày hôm đó, hôm nay trông ông ta dễ gần hơn nhiều.
Người đàn ông trung niên ở vị trí cao nhất nhìn về phía người đến, mắt sáng lên. Mặc dù lúc chấm thi cũng đã từng gặp Đỗ Hành, nhưng ngày hôm đó tú tài đông đúc, trong lòng lại có chút nóng nảy, làm sao ông ta có thể chú ý đến từng tú tài đi thi.
Bây giờ gặp lại, không còn là một tú tài bình thường lẫn trong đám đông nữa, mà là người đứng đầu kỳ thi viện của huyện.
Sở dĩ ông ta sáng mắt lên, không chỉ vì Đỗ Hành học rộng tài cao, mà còn vì dung mạo đoan chính.
Giải nguyên thì hai ba năm sẽ xuất hiện một người, nhưng giải nguyên có đôi lông mày như mực thế này thì mười lần thi cũng chưa chắc gặp được một người.