XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 173

Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:53:16
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mùa hè năm nay hạn hán dữ dội, vậy mà cuối thu lại lạnh như giữa đông, tháng mười lại càng lạnh hơn.

Tháng tám năm sau là kỳ thi hương, không ít học trò trong thư viện đều tham gia, thấy ngày tháng đã gần kề, không khí học tập trong thư viện càng thêm sôi nổi.

Khóa học lục nghệ trước kia ba ngày đi một lần, giờ mười ngày mới đi một buổi, tâm trí đặt hết vào việc làm văn.

Những năm trước, kỳ thi hương có thêm phần thi vấn đáp về ngũ nghệ, nên lục nghệ được coi trọng, nhưng kỳ thi này lại thường có những sĩ tử tài giỏi nhà nghèo không vượt qua được, người được chọn đều là con nhà giàu có. Để công bằng hơn, cũng để hướng đến những người có học trên khắp thiên hạ, kỳ thi vấn đáp ngũ nghệ đã bị hủy bỏ.

Bạch Dung thư viện được thành lập đã lâu, vẫn giữ truyền thống dạy lục nghệ. Tuy không bắt buộc học trò phải học, nhưng cũng để cho con nhà nghèo có cơ hội trải nghiệm, biết đâu sau này sẽ có lúc dùng đến.

Trời lạnh thấu xương, sáng sớm Đỗ Hành đã mặc thêm một chiếc áo bông mỏng bên trong áo dài, kiểu dáng tuy hơi quê mùa, nhưng mặc vào lại ấm áp hơn hẳn.

Lúc học ghi chép lại những điểm trọng tâm của phu tử, tay cũng không còn bị cứng nữa, viết chữ trôi chảy hơn hẳn.

Hắn thấy vải bông này khá tốt, buổi chiều tan học liền đến cửa hàng, bàn với Tần Tiểu Mãn mua thêm vài thước nữa, may thêm áo ấm cho Cần ca nhi và Đại Tráng.

Ngoài phố sương mù dày đặc, mọi người đều xỏ tay trong túi, rụt cổ đi lại, thở ra một làn hơi trắng mờ ảo.

Còn chưa đến tết, trong huyện vẫn chưa có không khí tết nhất, chưa thấy đèn kết hoa, càng thêm vắng vẻ lạnh lẽo.

Hai người ôm vải từ cửa hàng ra, thấy ven đường có người bán kẹo hồ lô, Đỗ

Hành móc ra hai đồng tiền mua cho tiểu Thừa Ý một xiên. “Đừng mua táo gai, mua lê ngọt đi.”

Tần Tiểu Mãn nhắc nhở, đứa nhỏ không thích ăn chua, chỉ thích ăn ngọt.

Đỗ Hành rất yêu thương đứa con duy nhất của mình, nên dù kẹo hiện giờ rất đắt, hắn cũng sắn sàng chi tiền mua đồ ăn cho con.

Chỉ là đứa nhỏ đã mọc được kha khá răng sữa, răng của trẻ con lại yếu, Đỗ Hành sợ ăn nhiều đồ ngọt sẽ sâu răng, nên luôn hạn chế cho con ăn.

“Cho nó ăn kẹo hồ lô này rồi thì tối nay đừng cho con ăn đồ ngọt nữa nhé.”

Tần Tiểu Mãn bọc kẹo hồ lô lại rồi cất vào trong áo bông, trời này cũng không sợ bị tan chảy: “Tối nó đòi uống nước đường mới chịu ngủ, làm sao mà bỏ được.”

“Dỗ dành nó vài câu là được rồi, hôm qua ta chấm chút nước đường cho nó nếm thử là nó chịu ngủ ngay. Thằng bé dễ dỗ lắm.”

Lúc cai sữa cho con cũng vậy, để cai sữa thành công, mỗi khi đứa nhỏ quấy khóc thì cho nó ăn chút đồ ngọt, sau đó thì cai sữa được rồi, nhưng lại nghiện đồ ngọt.

“Biết rồi.”

Tần Tiểu Mãn đáp lại, hai người leo lên xe ngựa, đặt đồ đạc vào trong xe, ai cũng không nỡ để đối phương phải một mình đánh xe chịu gió lạnh, nên ngầm hiểu cùng nhau ngồi bên ngoài chịu lạnh, đúng là có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.

“Giá…” “Từ từ thôi.”

Tần Tiểu Mãn ghìm cương ngựa, phía trước có một chiếc xe bò chở đầy bao tải lớn, lắc lư suýt chút nữa đ.â.m vào xe ngựa của hai người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-173.html.]

“Giờ này rồi mà xe bò trong huyện vẫn còn chở lương thực.”

Tần Tiểu Mãn đánh xe, nói: “Lương thực nhà mình năm nay cũng chưa bán, hôm nay ta nghe nói giá lương thực lại tăng rồi, chàng thấy có nên chở đến cửa hàng lương thực không?”

Sau khi thu hoạch mùa thu xong, người làm thuê đã vội vàng chuyển lương thực đến nhà, bây giờ nhà có người, nhà cửa đất đai cũng rộng rãi, chứa lương thực hoàn toàn không thành vấn đề.

Hơn nữa Đỗ Hành xem xét thời tiết và sản lượng năm nay, đoán rằng giá lương thực có thể sẽ tăng, nên bảo cứ chờ xem sao, đợi qua thời điểm cao điểm bán lương thực rồi xem xét lại giá.

Lương thực thu hoạch được cũng chưa vội vàng chở đến huyện.

Quả nhiên Đỗ Hành đoán đúng, năm nay sản lượng lương thực không bằng mọi năm, lúc mới thu hoạch giá cả cũng tương đương năm ngoái, nhưng thu hoạch không được bao nhiêu, gần như mỗi phiên chợ là một giá.

Bây giờ lại có chiến sự ở Tây Bắc, lương thực càng trở nên quý giá.

“Không vội, dù sao nhà mình cũng chưa cần dùng đến tiền gấp, vẫn còn khá dư dả, không cần phải bán lương thực bây giờ.”

Tần Tiểu Mãn nghiêng đầu, không nói gì thêm, đồng ý với Đỗ Hành.

Đánh xe về đến nhà, trời đã tối, Thừa Ý sợ lạnh, núp trong bếp với Thủy Cần, nghe thấy tiếng ngựa ngoài sân, liền chạy ra cửa: “Cha!”

Tần Tiểu Mãn nhảy xuống xe, bế đứa nhỏ đang sưởi ấm bên bếp lên, ôm chặt lấy: “Bảo bối của chúng ta hôm nay ấm áp thật đấy.”

Thừa Ý đưa đôi bàn tay ấm áp lên mặt Tần Tiểu Mãn: “Ý nhi hà hơi cho tiểu cha, tiểu cha sẽ không lạnh nữa.”

Tần Tiểu Mãn hôn chụt một cái lên khuôn mặt trắng trẻo bụ bẫm của con: “Ngoan lắm.”

“Biết bảo bối ngoan như vậy, hôm nay cha mua cho bảo bối kẹo hồ lô ngọt ngào nhé.”

Thừa Ý nhìn thấy tiểu cha như biến ảo lấy ra một xiên kẹo hồ lô đỏ tươi từ trong áo, vui mừng vỗ tay, lộ ra hàm răng sữa: “Cám ơn cha.”

Đỗ Hành đậu xe xong cũng xoa đầu đứa nhỏ. “Đông gia.”

Đại Tráng vốn không muốn làm phiền gia đình thân thiết, nhưng chuyện quan trọng nên đành phải lên tiếng cắt ngang.

Nhìn thấy Đỗ Hành nhìn qua, Đại Tráng bưng một chiếc hộp gấm lên: “Hôm nay có người đến nhà, để lại hộp này rồi đi, nói là nhà họ Tiêu.”

Đỗ Hành nghe vậy nhíu mày, mở hộp ra, bên trong không phải vàng bạc châu báu, mà là một tờ giấy mỏng.

Tần Tiểu Mãn đặt tiểu Thừa Ý đang l.i.ế.m kẹo hồ lô xuống, cầm lấy tờ giấy, đọc rõ ràng từng chữ một: “Phố An Cửu, ngõ Bình Vân, nhà hai gian.”

Đọc xong Tần Tiểu Mãn mở to mắt: “Đây… đây là ai vậy? Sao lại tặng thứ này cho nhà mình!”

Sau khi Đỗ Hành thi đậu tú tài, không ít người đến nịnh hót, nhà hắn chỉ nhận một ít gia cầm rau quả của người làm thuê, tuyệt đối không nhận đồ của người trong làng.

Loading...