XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 174
Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:53:18
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thật ra cũng là để tính đường dài, nhỡ sau này kiếm được chức vụ tốt, những người trong làng từng tặng quà sẽ mang đồ đến nhà cầu xin, nói đến ơn nghĩa ngày xưa, lúc đó giúp hay không giúp?
Trong lòng Tần Tiểu Mãn cũng có tính toán, rất nhiều chuyện không thể chỉ nhìn cái lợi trước mắt, mà còn phải tính đường dài.
Tuy cậu đã quen với việc có người muốn nhét đồ cho nhà mình, nhưng đây là lần đầu tiên thấy món quà quý giá như vậy.
Tờ giấy mỏng manh này lại là một căn nhà hai gian ở khu vực đắc địa trong huyện, không dưới vài trăm lượng bạc.
Thứ này nóng bỏng tay quá, cậu sợ hãi vội vàng đặt lại vào hộp.
Đỗ Hành thấy vậy bèn kể lại chuyện tiệc cưới hôm đó cho Tần Tiểu Mãn nghe.
“Ta đã từ chối rồi, không ngờ vị viên ngoại đó vẫn chưa bỏ ý định, đúng là coi trọng ta đấy.”
Ủng hộ tú tài vẫn luôn là sở thích của nhà thương gia, tiền bỏ ra để đầu tư trước chắc chắn ít hơn nhiều so với việc lân la nịnh nọt khi người ta đã thành danh, người ta nói “tặng hoa cho người gấm trên người, không bằng tặng than lúc người ta gặp hoạn nạn”.
Không chỉ thương nhân, mà rất nhiều nhà giàu có học thức cũng cố ý bồi dưỡng và đề bạt tú tài.
“Vậy thứ này chúng ta không thể nhận!”
Tần Tiểu Mãn lập tức nói, cậu cũng muốn mua nhà trong huyện, nhưng đồ của người ta cứ thế đem đến tặng thì cậu không dám nhận.
Chẳng nói đến việc cậu từ trước đến nay vốn đàng hoàng, mua bán vật gì cũng dựa vào từng đồng từng hào tự mình tích cóp, cha cậu cũng là đồng sinh, đương nhiên hiểu rõ hơn người thường về sự thanh cao của người đọc sách.
Có những tú tài thi đậu cử nhân được miễn toàn bộ thuế má, có thương nhân muốn đem cả gia sản đến đầu quân, nhưng không ít cử nhân vẫn giữ danh tiếng thanh liêm, không chịu nhận.
Cậu thấy nhận đồ của người khác như thế này thật sự không yên lòng.
Đỗ Hành thấy Tần Tiểu Mãn như lâm đại sự, bèn cười nhẹ: “Giờ thì đệ hiểu tại sao ta không giao thiệp với ai trong huyện rồi chứ, trong huyện thiếu gì “đại ân nhân” muốn tặng quà cho tú tài, giờ còn mang đến tận nhà. Nhưng trên đời làm gì có bánh mì miễn phí, hôm nay nhận ơn huệ của người ta, ngày mai người ta muốn gì thì đệ phải trả.”
Hắn là người có kinh nghiệm, lúc trước cũng là vì ăn bánh của Tần Tiểu Mãn, ăn của người miệng phải mềm, sau đó chẳng phải bị cậu giữ lại à, muốn làm phu quân thì cũng phải làm phu quân thôi.
Tần Tiểu Mãn bật cười: “Nói thế cũng không đúng, ta đâu có ngăn chàng đi đâu.”
“Thôi được rồi, là ta cam tâm tình nguyện ở rể.” Thừa Ý l.i.ế.m kẹo hồ lô: “Ở rể là gì vậy ạ?”
“Chính là người cha biết nấu cơm, biết may vá cho Ý nhi đây này.”
Thừa Ý chớp mắt, không thể tin nổi, ở rể lại giỏi giang đến thế: “Cha lợi hại quá!”
“Sau này Thừa Ý lớn lên cũng muốn ở rể.”
Đỗ Hành bật cười: “Con không thể ở rể được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-174.html.]
Thừa Ý nghe thấy cha phủ nhận mình, bỗng nhiên thấy kẹo hồ lô trên tay cũng không còn ngọt nữa: “Tại sao vậy ạ?”
“Vì ngưỡng cửa ở rể rất cao, bảo bối nhỏ xíu của chúng ta làm sao bước qua được.”
Thừa Ý chớp chớp mắt, ngưỡng cửa nhà bọn họ rõ ràng không hề cao, Cần ca ca nắm tay nhóc bước qua được ngay.
Cậu nghĩ là cha đang dọa mình, bèn bĩu môi nhỏ giọng: “Con cứ muốn ở rể!”
Tần Tiểu Mãn hôn lên mặt con, ăn kẹo hồ lô xong mặt mũi đều ngọt lịm: “Được rồi, được rồi, muốn là muốn.”
Ngày hôm sau, Đỗ Hành tự mình đem trả lại nguyên vẹn món quà đó cho nhà họ Tiêu.
Trả lại quà đúng là hơi phật lòng, nhưng Đỗ Hành quyết tâm không mở cánh cửa này.
Không thân không thích mà lại tặng quà lớn như vậy, chuyện này mà truyền ra ngoài, sau này người khác sẽ biết hắn là người thế nào, không chỉ dễ bị nắm thóp, mà sau này cũng đừng hòng giữ được danh tiếng tú tài thanh liêm.
“Món quà lớn của Tiêu viên ngoại, tiểu sinh thật không dám nhận, hôm nay trả lại còn mặt dày xin chén trà.”
Tiêu Phú biết Đỗ Hành đến, đích thân ra tiếp đón, nhận lại món quà đã bị trả lại, sắc mặt hơi biến đổi.
Nhưng dù sao cũng là thương nhân lọc lõi, chỉ nói: “Là Tiêu mỗ đường đột rồi, hôm đó nói chuyện với Đỗ tú tài, thấy thương Đỗ tú tài học hành vất vả, nên mới hành động thiếu suy nghĩ, mong Đỗ tú tài đừng trách.”
“Trà đông năm nay mới đến, là loại “ngạo tuyết hàn mai”, Đỗ tú tài thử xem.”
“Tiêu viên ngoại hậu tình, tiểu sinh sao lại không biết, chỉ là món quà lớn như vậy thật khiến tiểu sinh bất an.” Đỗ Hành nhấp một ngụm trà, nói: “Biết Tiêu viên ngoại quan tâm tú tài, lần này đến đây còn có việc muốn nhờ Tiêu viên ngoại.”
“Sau khi gặp mặt ở nhà họ Tần, Tiêu mỗ càng thêm ngưỡng mộ Đỗ tú tài, Đỗ tú tài có việc gì cần Tiêu mỗ cứ việc nói.”
Tần Tiểu Mãn luôn tâm tâm niệm niệm chuyện mua nhà trong huyện, đây không phải là chuyện của riêng cậu, Đỗ Hành đương nhiên cũng phải nghĩ cách, muốn phát triển sự nghiệp kinh doanh của gia đình.
Gần đây, cửa hàng lương thực trong huyện rất ăn nên làm ra, giá lương thực cao, ai có điều kiện cũng muốn kiếm lời.
Đỗ Hành tính toán rồi, nhà bọn họ hiện tại có không ít lương thực dự trữ, lương thực những năm trước chưa ăn hết, năm nào cũng tích trữ được vài chục thạch, lương thực năm nay cũng chưa bán một hạt nào.
Trong tay không chỉ có lương thực, mà ruộng đất cũng không ít, sang năm ruộng nước năm mẫu nhà mình phân ra rồi, thu hoạch lương thực còn được thêm vài thạch nữa.
Không nói đến cửa hàng lương thực lớn, tự mở một cửa hàng nhỏ bán lương thực, dựa vào quan hệ trong làng, thu mua lương thực cũng không phải vấn đề lớn, việc này hoàn toàn có thể làm được.
Nhưng muốn kinh doanh thuận lợi, thì phải được các cửa hàng lương thực lớn “bật đèn xanh” mới dễ làm ăn.
Hôm nay đến trả quà, tiện thể nhờ vị đại gia cửa hàng lương thực trong huyện này nhường đường, không cho người của cửa hàng lớn chèn ép cửa hàng nhỏ của hắn, coi như là nợ một ân tình, sau này cũng có thể qua lại.
So với việc nhận căn nhà kia, ân tình này không khiến người ta bắt được thóp, sau này qua lại cũng dễ dàng tiến lui.