XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 175
Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:53:39
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đỗ Hành thật ra cũng không muốn đăc tội ai, tuy Tiêu Phú chỉ là thương nhân, địa vị kém xa hương thân sĩ tộc, nhưng dù sao “có tiền có quyền”, nếu chọc giận người ta mà bị gây khó dễ, với tiềm lực tài chính của nhà họ Tiêu thì cũng đủ khiến hắn khốn đốn rồi.
Hơn nữa, qua giao tiếp sơ lược thấy người này cũng khá dai dẳng, nếu trực tiếp từ chối, biết đâu còn dùng thủ đoạn khác.
Chi bằng cứ chiều theo ý muốn kết giao của ông ta.
Tiêu Phú mỉm cười, thấy Đỗ Hành không từ chối thẳng thừng, còn có ý định qua lại, tâm trạng cũng vui vẻ hơn không ít.
“Đỗ tú tài đã mở lời rồi, tất cả đều dễ nói. Sau này còn phải thường xuyên qua lại mới được.”
“Tiêu viên ngoại nhân từ, đương nhiên là phải qua lại.”
Đỗ Hành uống hai chén trà rồi mới ra về, vừa về đến cửa hàng nhà mình, Tần Tri Nhan lại tìm đến hắn.
Tri phủ đại nhân đang đi tuần ở huyện Thu Dương, nhân tiện ghé qua huyện Lạc Hà.
Hóa ra là vậy, bảo sao Tần Tiểu Mãn nói gần đây tuần đinh tuần tra trên đường phố trong huyện nhiều hơn hẳn, quản lý trật tự đường phố trong huyện, đường xá thông thoáng hơn nhiều.
Lại còn thấy nha sai của nha môn, điển sử đang cho người tu sửa lại những chỗ tường bong tróc ở trường thi.
Yêu cầu các cửa hàng trong huyện dọn dẹp sạch sẽ trước cửa, treo đèn lồng đỏ đón tết sớm.
Tuy là “nước đến chân mới nhảy”, nhưng tri huyện cũng rất tận tâm, thúc giục người dưới làm việc chu đáo, cả huyện nhanh chóng đổi khác.
Tri huyện lại triệu tập các hương thân, người lớn tuổi và thanh niên tuấn tú trong huyện chuẩn bị nghênh đón tri phủ đại nhân tuần tra và hỏi han.
Đỗ Hành là người đỗ đầu trong kỳ thi viện lần này, lại có dung mạo xuất chúng, được coi là thanh niên tuấn tú tiêu biểu của huyện, lần này nghênh đón tri phủ đại nhân tất nhiên không thể thiếu hắn.
Đây là vinh dự khó cầu, tú tài trong huyện đều muốn lộ diện trước mặt tri phủ đại nhân, biết đâu sau này lại gặp được cơ hội tốt.
Đỗ Hành không định nói gì để gây chú ý trong ngày nghênh đón tri phủ, chỉ chuẩn bị một bộ trang phục chỉnh tề một chút, không đến nỗi trông quá bủn xỉn, làm mất mặt huyện, sau đó cũng không để ý chuyện này nữa, chỉ chờ tri phủ đến huyện.
Trong thời gian chờ đợi, hắn và Tần Tiểu Mãn chuẩn bị chuyện thuê cửa hàng để mở tiệm lương thực.
Có kinh nghiệm lần trước, lại buôn bán trong huyện được một thời gian, so với lúc mới bắt đầu buôn bán, đương nhiên cũng đã quen việc hơn.
Có công danh tú tài, thuê cửa hàng cũng dễ dàng hơn, người ta cũng nể mặt
người có công danh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-175.html.]
Mọi việc diễn ra thuận lợi, nhanh chóng thuê được cửa hàng, những việc tiếp theo tự có Tần Tiểu Mãn dẫn Đại Tráng làm.
Hôm nay Đỗ Hành không được nghỉ, cũng không đi học, vì vị tri phủ đại nhân mà mọi người nhắc đến bấy lâu nay cuối cùng cũng đã đến huyện Lạc Hà.
Sau bữa trưa, Đỗ Hành và Tần Chi Phong cùng nhau đến nha môn, tri huyện đã chọn người xong, các hương thân, người lớn tuổi có chút danh tiếng trong huyện đều có mặt, những tú tài trẻ tuổi có chút tiếng tăm cũng tham dự, chỉ là điều kiện hơi khắt khe, phải là tú tài trở lên mới có cơ hội đích thân nghênh đón tri phủ.
Rất nhiều con cái nhà quan nhỏ muốn đến cũng không có cơ hội.
Mọi người đứng đợi ở cổng thành, nơi hứng chịu gió rét tháng chạp nhiều nhất, để nghênh đón tri phủ đại nhân Tề Khai Thắng. Mọi người vì giữ thể diện, không thể ăn mặc quá sang trọng, cũng không thể quấn áo dày cộm như gấu làm mất đi khí cốt của người đọc sách, run cầm cập mà vẫn không dám thất lễ.
Thanh niên trai tráng như Đỗ Hành thì còn chịu được, chỉ khổ cho mấy vị hương thân lớn tuổi liên tục lấy khăn tay trong tay áo ra lau nước mũi.
Đứng đợi im lặng khoảng một canh giờ, mới nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, tri phủ đại nhân rốt cuộc cũng đã đến.
Một hàng lính mang đao đi trước mở đường, ở giữa là một chiếc xe ngựa mui trần, phía sau là hai hàng binh lính.
Lần này tri phủ xuống huyện, phô trương thanh thế không nhỏ, dù sao cũng là đến kiểm tra thuế má và trưng thu lương thực quân đội, tự nhiên phải ra oai.
Xe ngựa dừng lại ở cổng thành, một người đàn ông trung niên đội mũ ô sa, mặc quan phục màu lam thêu rồng bước xuống.
Đỗ Hành chưa kịp nhìn rõ dung mạo của vị quan tứ phẩm này, tri huyện đã vội vàng ra nghênh đón: “Tề đại nhân đường xa vất vả, cuối cùng cũng đã bình an đến huyện. Hạ quan cùng các tú tài trong huyện đã đợi đại nhân từ lâu.”
Tề Khai Thắng liếc nhìn những người đang đứng trong gió rét, nói: “Làm khó các vị phải chờ đợi, nơi này gió to trời lạnh, mau vào thành thôi.”
Mọi người theo chân tri phủ đi bộ vào thành về nha môn.
Lính mang đao đi trước mở đường, tiếp theo là tri phủ đi đầu, bên cạnh là tri huyện, phía sau là các quan nhỏ, rồi đến hương thân và cử nhân, trừ binh lính đi cuối cùng, những thanh niên như Đỗ Hành đã ở cuối đoàn người.
Tri phủ đi từ huyện Thu Dương đến, ngồi xe ngựa suốt dọc đường, chân tay tê mỏi, đi bộ một chút cũng thoải mái; còn những người đứng đợi đã bị đông cứng từ lâu, đi bộ một chút cũng giúp cơ thể ấm lên, đúng là vừa lòng mọi người.
Tri huyện vừa đi vừa cẩn thận giới thiệu trật tự đường phố, mùa màng thu hoạch canh tác của huyện cho tri phủ nghe.
Tề Khai Thắng tuy chắp tay sau lưng không nói gì, nhưng cũng quan sát dọc đường đi.
Thấy trong thành đèn kết hoa rực rỡ, người dân mua bán tấp nập, sắc mặt không có gì thay đổi so với lúc xuống xe ngựa, không biết là hài lòng hay không hài lòng. Điều này càng khiến mọi người thấp thỏm, khó xử nhất là tri huyện, càng thêm run sợ.
“Đây là trường thi phải không? Đã đi ngang qua đây rồi thì tiện thể vào xem sao.”
Tri phủ chỉ vào trường thi, tri huyện đã cho người tu sửa trường thi cũ nát từ sớm, bây giờ tri phủ muốn vào xem, ông ta cũng yên tâm.
Dẫn người vào trong trường thi: “Tri phủ đại nhân luôn quan tâm đến việc học hành của học trò, bồi dưỡng nhân tài cho triều đình, hạ quan cũng lo lắng như đại nhân, luôn chú trọng tu sửa trường học và trường thi.”