XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 176

Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:53:41
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tri phủ gật đầu, trường thi thật ra cũng chỉ là nơi thi cử, cũng không có gì đặc biệt, nhưng trường thi có xuống cấp hay không cũng phản ánh được địa phương có coi trọng việc tuyển chọn nhân tài, hưởng ứng việc trọng dụng khoa cử của triều đình hay không.

Tề Khai Thắng đi dọc theo trường thi vào trong, tuy không thể nói là tu sửa tốt lắm, nhưng cũng tạm được.

Đi một vòng rồi quay lại cổng, Tề Khai Thắng nói: “Năm nay có thi viện đúng không?”

Vừa dứt lời, ông ta đã dừng lại bên bảng thông báo của trường thi, đã vài tháng trôi qua, dưới nắng gió, bảng đỏ đã phai màu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ danh sách những người trúng tuyển, cùng với bài văn của người đỗ đầu ở bên

cạnh, đương nhiên, bài viết này chỉ là bản sao để trưng bày cho mọi người xem, chứ không phải bài thi gốc.

Thấy Tề Khai Thắng xem chăm chú, tri huyện không dám nói gì.

Đợi ông ta dời mắt, tri huyện mới nói: “Năm nay thí sinh thi viện nhiều hơn gần một trăm người so với lần trước.”

Tề Khai Thắng gật đầu, nói: “Ba người đứng đầu kỳ thi viện có ở đây không?” “Dạ có, dạ có.”

“Nghiêm Dụ, Trương Hoài Nhân, Đỗ Hành. Còn không mau ra mắt tri phủ đại nhân.”

Ba tú tài nghe thấy liền cung kính bước ra, cùng nhau hành lễ chào hỏi.

Tề Khai Thắng nhìn ba người bước lên, cao thấp béo gầy đủ cả, hai người lớn tuổi, còn một người trẻ, dung mạo của người trẻ tuổi này lại vô cùng tuấn tú, dưới sự tương phản của hai khuôn mặt lớn tuổi, càng thêm nổi bật.

“Ngươi tên là Đỗ Hành?”

“Dạ bẩm đại nhân, chính là học trò.”

“Vừa rồi ta có liếc qua bài văn của ngươi, bài viết cô đọng, xứng đáng với hai chữ “tinh hoa”, có vài lập luận khá sắc bén.”

Đỗ Hành vội vàng nói: “Học trò tài hèn sức mỏi, đa tạ đại nhân khen ngợi.” Tề Khai Thắng không khỏi nhìn Đỗ Hành thêm vài lần.

Tri huyện sáng mắt, khi đoàn người tiếp tục đi về nha môn, ông ta nháy mắt với Đỗ Hành, bảo hắn đi lên phía trước một chút.

Tuy dọc đường về nha môn không nói được câu nào với tri phủ, nhưng Đỗ Hành nhờ đi phía trước mà nhìn rõ được dung mạo của Tề Khai Thắng.

Tề Khai Thắng mặt nhỏ môi mỏng, không biểu lộ cảm xúc ra mặt, là một vị quan lớn giỏi giang và quyết đoán.

Vị quan tứ phẩm này là vị quan lớn nhất mà hắn từng gặp.

Gần đến nha môn, Tề Khai Thắng mới nói vài câu với các hương thân và cử

nhân đi cùng, coi như không uổng công mọi người tháp tùng, sau đó vào nha môn liền cho mọi người lui ra.

Đỗ Hành thở phào nhẹ nhõm, nghĩ hôm nay đến đây là xong rồi, ai ngờ chưa kịp quay người thì lại có tiếng nói: “Đỗ Hành, ngươi ở lại.”

Nghe thấy bị gọi tên, Đỗ Hành ngơ ngác, nhưng cũng chỉ biết làm theo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-176.html.]

Ngoài hắn ra còn có vài tú tài trẻ tuổi khác được giữ lại, Đỗ Hành nhìn qua, đại khái hắn không quen biết ai, nhưng đều là những người có dung mạo đoan chính, không có hương thân lớn tuổi nào được giữ lại.

Đỗ Hành không hiểu tại sao, đi theo tri phủ dạo quanh nha môn, trời cũng đã muộn, nha môn đã chuẩn bị sắn tiệc chiêu đãi, mấy người bọn họ lại được giữ lại dùng bữa với tri phủ.

Trong bữa tiệc, mấy tú tài được giữ lại đều muốn thể hiện mình, nâng chén kính tri phủ, Tề Khai Thắng cũng uống rượu, tú tài mừng thầm trong lòng, định ca ngợi tán dương vài câu, nhưng lại bị tri phủ cau mày ngắt lời.

Mấy tú tài không dám nói gì nữa, ngồi im như thóc cho đến khi tan tiệc.

Cuối cùng, sau ba tuần rượu, tri phủ hỏi: “Đỗ Hành, ngươi đã lập gia đình chưa?”

Đỗ Hành vội vàng đứng dậy, thành thật trả lời.

Tri phủ im lặng một lát, đáp lại một tiếng, rồi nói: “Phải nỗ lực học hành, không được lơ là.”

“Học trò xin ghi nhớ lời dạy của đại nhân.”

Một bữa tiệc ăn mà chẳng hiểu gì, ra khỏi nha môn, trời đã tối đen.

Tú tài lúc này mới dám nói: “Cứ tưởng được giữ lại sẽ có cơ hội thân cận với tri phủ đại nhân, không cầu được ưu ái, ít ra cũng (gây ấn tượng chút. Ai ngờ chẳng nói được câu nào.”

“Suýt chút nữa còn bị mắng, quả nhiên đại nhân hỉ nộ vô sắc, chúng ta còn kém xa lắm.”

Mấy tú tài thở dài lắc đầu.

“Đỗ tú tài đúng là được đại nhân ưu ái, quả nhiên là người đỗ đầu kỳ thi viện.”

Đỗ Hành im lặng nãy giờ lên tiếng: “Các vị quá lời rồi, tiểu sinh cũng không nói được với đại nhân câu nào.”

Mọi người cùng thở dài, đi ngược chiều gió đến ngã tư đường của nha môn, chắp tay cáo từ, sau đó tản ra khác nhau.

Đỗ Hành nhìn trời, mây đen giăng kín, không thấy một chút ánh trăng hay sao nào, tuy trên đường phố có thắp đèn lồng đỏ đón tết, nhưng trời đất lạnh giá, người đi lại thưa thớt, ánh đèn càng khiến đường phố thêm vắng lặng.

Hắn hít một hơi lạnh, xoa tay đi dưới mái hiên, gió như d.a.o cứa vào mặt, lúc này dù có mặc dày đến mấy cũng lạnh đến cứng cả xương.

Cũng khó trách mấy vị tú tài kia oán than, ngồi dự tiệc một hồi, không khí ngột ngạt lại chẳng ăn được bao nhiêu, chẳng được lợi lộc gì, còn phải về nhà giữa đêm hôm khuya khoắt.

Đỗ Hành đi được vài bước, nghe thấy tiếng lộp độp, lúc đầu hắn còn tưởng là tiếng gió, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra tuyết rơi, những bông tuyết nhỏ li ti bị gió cuốn theo rơi xuống mái nhà, rơi xuống đất.

Hắn đi đến trước cửa hàng nhà mình, con phố này đặc biệt yên tĩnh, các cửa hàng dọc phố đều đã đóng cửa, không một bóng người.

Tri phủ giữ hắn lại ăn cơm ngoài dự kiến, giờ này rồi, chắc ở nhà cũng nghĩ hắn không về nữa, Tần Tiểu Mãn đóng cửa tiệm về nhà sớm cũng là chuyện thường.

Đỗ Hành cứ bước đi trong gió tuyết, biết rõ giờ này không thể tìm thấy xe bò xe ngựa ở cổng thành, nhưng vẫn cứ bước về phía cổng thành.

“Nhanh lên, chậm một chút nữa là cổng thành đóng cửa mất rồi.”

Mơ màng, Đỗ Hành thấy một chiếc xe ngựa nhỏ quen thuộc dừng lại ở cổng thành, bên cạnh xe có một người quấn khăn kín mít chỉ lộ ra đôi mắt vẫy tay với hắn.

Đỗ Hành hơi sững người, bỗng mỉm cười, chạy nhanh về phía trước.

Loading...