XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:54:34
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tần Tiểu Mãn nhìn thấy người cuối cùng cũng bước ra từ cổng thành, ánh mắt ánh lên tia sáng vụn vỡ.

Tuy hắn vì gặp tri phủ mà đặc biệt thay một bộ đồ đông vừa vặn, lúc ra cửa trông rất tuấn tú oai phong, nhưng dù oai phong đến đâu thì giữa gió tuyết cũng có chút chật vật.

Nhưng Tần Tiểu Mãn chẳng hề để tâm, chỉ vui mừng vì cuối cùng cũng gặp được hắn.

Cậu theo bản năng bước lên hai bước, định phủi những bông tuyết trên đầu Đỗ Hành, vừa giơ tay lên đã bị hắn ôm lấy, nhẹ nhàng đẩy về phía sau xe ngựa.

Môi Đỗ Hành hơi lạnh, trong miệng còn vương mùi rượu nhạt.

Hai tay cậu bị Đỗ Hành ôm chặt, cùng với cả eo nữa, lực tay dường như mạnh hơn rất nhiều so với trước đây, không cho cậu chút cơ hội nào để vùng vẫy phản kháng.

Chỉ cảm thấy hắn hơi vội vàng, lại như rất vui mừng.

Trong lúc xoay người, chóp mũi hai người đỏ ửng vì lạnh chạm vào nhau, nhất thời cũng không phân biệt được ai lạnh hơn ai ấm hơn.

Nụ hôn rất nồng nhiệt, chỉ là Đỗ Hành vừa chạy trong gió lạnh nên hơi thở có chút gấp gáp, hai người cứ thế áp sát vào nhau nhanh chóng thở không ra hơi.

“Muộn thế này rồi, sao đệ còn ở đây? Ăn cơm tối chưa?” “Đợi lâu chưa? Có lạnh không?”

Tần Tiểu Mãn lấy từ trong xe ngựa ra một chiếc chăn choàng lên người Đỗ Hành, nghe hắn hỏi liên tục như những bông tuyết rơi xuống, tí tách tí tách.

Cậu cũng chẳng hề thấy phiền, đáp: “Ta về nhà một chuyến rồi mới qua đây, ăn cơm tối rồi. Không ở đây thì muộn thế này chàng về nhà bằng cách nào?”

Trong lòng Đỗ Hành dâng lên một sự ấm áp khó tả, có lẽ là giữa trời tuyết giá rét, lòng người càng thêm khát khao sự quan tâm.

Giống như hồi nhỏ lúc trời mưa, những đứa trẻ ở cổng trường sẽ vui mừng chạy đến khi thấy bố mẹ mang ô đến đón, những đứa trẻ không có người thân đến đón cũng sẽ buồn bã vì không thấy người nhà.

Cảm xúc của trẻ nhỏ rất yếu đuối và nhạy cảm, người lớn thì sao?

Cũng có lúc u sầu, cũng có lúc trong đêm tuyết rơi, giữa gió lạnh mong mỏi có một ngọn đèn sáng lên vì mình.

“Đệ cũng không sợ tai hôm nay không về, ở đây chờ uổng công, tuyết rơi rồi, lạnh lắm.”

Giọng Đỗ Hành rất dịu dàng, nhìn cậu chàng như một con nhộng béo ú, tay quất roi ngựa không còn linh hoạt như trước, có chút vụng về nhưng lại vô cùng đáng yêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-177.html.]

Lòng hắn dịu dàng như nước, không nhịn được đưa tay ôm lấy eo Tần Tiểu Mãn, nhìn thì tròn tròn, nhưng ôm vào lại thấy eo thon nhỏ, hắn đặt cằm lên vai cậu, giọng nói không chút trách móc, toàn là sự trìu mến.

Tần Tiểu Mãn căn bản không hề nghĩ đến chuyện Đỗ Hành có về hay không, hình như không cần dặn dò gì, trong tiềm thức đã thấy Đỗ Hành không thể nào không về nhà.

Vì vậy, cậu xỏ tay trong túi đứng đợi hắn, như thể Đỗ Hành đã dặn cậu ở đây đợi vậy.

Có lẽ đây chính là sự ăn ý giữa hai người.

“Không về thì đợi cổng thành đóng à, ta biết chàng không ra được thì tự về thôi, chứ không ở đây đợi cả đêm đâu.”

Tối đen như mực, một mình đánh xe về trong đêm tuyết, Đỗ Hành chỉ cần nghĩ thôi cũng thấy tội nghiệp rồi, sao nỡ để cậu như vậy chứ.

Hắn ôm cậu chặt hơn, trong lòng thích cậu vô cùng, nhưng lại không nói ra những lời ngọt ngào, chỉ áp mặt vào má Tần Tiểu Mãn, chỉ là chiếc khăn mà Tần Tiểu Mãn quấn đã ngăn cách má hai người.

Muốn gần gũi người trong lòng hơn, thấy chiếc khăn hơi vướng víu, Đỗ Hành vén khăn lên một chút, lại thấy vành tai Tần Tiểu Mãn hơi đỏ ửng.

Hắn nghiêng đầu nhìn cậu chàng đang chăm chú đánh xe, ghé sát tai cậu khẽ hỏi: “Sao vậy, đệ cũng ngại à?”

Tần Tiểu Mãn mím môi: “Ta không biết hai chữ đó.”

Đỗ Hành nhìn đôi môi vốn hồng nhạt như cánh hoa hồng nay lại đỏ như hoa hải đường mùa xuân, không khỏi bật cười.

Không nói gì thêm, chỉ hôn nhẹ lên tai Tần Tiểu Mãn một cái, rồi áp mặt vào má ấm áp của cậu.

Khuôn mặt Tần Tiểu Mãn nhìn không có mấy thịt, nhưng áp vào lại mềm mại như má Thừa Ý.

“Chàng làm gì thế, ôm chặt quá ta sắp thở không nổi rồi.”

Tần Tiểu Mãn thấy Đỗ Hành bỗng nhiên rất dính người, giống như nhóc con đã lớn ở nhà, bị cậu mắng rồi còn lấy chăn ra đắp cho cả hai người.

“Muốn ôm đệ thêm chút nữa.”

Tần Tiểu Mãn thầm nghĩ, đêm nào mà chẳng ôm nhau ngủ, trời lạnh mèo chó cũng thích chui vào bếp lò, hắn cũng bắt đầu mè nheo rồi, cũng thích quấn lấy nhau.

Nhưng cậu cũng chẳng thấy khó chịu khi bị ôm chặt như vậy, như thế này thì dù đánh xe trong đêm đông, cậu cũng cảm thấy rất an tâm.

Chỉ là không khỏi cảm khái, nhớ lúc trước có người nào đó còn làm giá lắm, chạm vào một cái là giật nảy mình, đúng là “thế sự khó lường”, bây giờ lại chẳng hề ngại ngùng, ở cổng thành cũng có thể ôm ôm hôn hôn.

Loading...