XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 180

Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:55:21
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy nghĩ vậy, nhưng Tần Tiểu Mãn lại nói: “Trời nóng như lửa đốt thế này mà sương cái gì, ta bận trăm công nghìn việc, ai có thời gian cứ nhớ nhung huynh ấy chứ.”

Tần Tiểu Trúc bĩu môi. “Đệ đệ ăn bánh đi.”

Cúi đầu nhìn Thừa Ý trắng trẻo bẻ nhỏ chiếc bánh ngọt mình thích ăn rồi từ từ đút cho con trai mình, hai anh em họ thật sự rất thân thiết, hơn cả quan hệ của hai người làm trưởng bối bọn họ.

Dù trời có nắng gắt đến mấy, Thừa Ý vẫn hay chạy nhảy dưới nắng, vậy mà da chẳng hề bị rám nắng, vẫn trắng trẻo, đôi mắt to tròn long lanh, thật đáng yêu.

Thật không hiểu Tần Tiểu Mãn là một ca nhi thô kệch như vậy sao lại sinh ra được đứa con trai đáng yêu thế này.

Đứa nhỏ càng lớn càng giống Đỗ Hành, nhưng trong lòng Tần Tiểu Trúc lại thắc mắc, nghe nói vợ chồng ai mạnh mẽ hơn thì con sẽ giống người đó hơn, Lý Lão Ngũ nhà cậu trên giường rất lợi hại, thằng bé này giống hệt cha nó, vừa sinh ra đã có khung xương to, lại còn thật thà, đúng là y hệt cha nó hồi nhỏ.

Nhưng Tần Tiểu Mãn không phải nói Đỗ Hành nhà cậu ta không mạnh mẽ sao, vậy sao con lại giống hắn ta đến thế?

Cậu nhìn hai đứa trẻ ngây thơ vô số tội hơi chột dạ, sao có thể nghĩ đến mấy chuyện bậy bạ này trước mặt trẻ con chứ, đúng là đáng đánh.

Nhìn con lại thấy mềm lòng, không thèm để ý đến Tần Tiểu Mãn, Tần Tiểu Trúc dắt tay hai đứa trẻ ra chợ mua dưa hấu về ăn cho mát.

Tần Tiểu Mãn đúng là không có thời gian nhớ nhung Đỗ Hành, hắn đi đúng vào

hai tháng bận rộn nhất.

Mùa thu hoạch, nhà phải kiểm tra lương thực của người làm thuê, năm nay ruộng nhà cũng đã bốn mươi lăm mẫu rồi, đất càng nhiều thì sổ sách càng phức tạp. (Ko biết tg nhầm k, đc thêm 5 mẫu phải là 55 chứ nhỉ)

Tuy hai năm nay vẫn luôn kinh doanh, khả năng tính toán và xem sổ sách của cậu đã tiến bộ nhiều, nhưng vẫn không bằng Đỗ Hành, để tránh sai sót, cậu xem sổ sách rất chậm, còn phải tính toán lại hai ba lần.

Hơn nữa, sau khi thu hoạch xong, cửa hàng lương thực là lúc bận rộn nhất, Tần Tiểu Mãn năm nay đã đi khắp làng, không ít người bán lương thực trong làng muốn bán cho cửa hàng nhà cậu, nên đã liên hệ trước.

Tần Tiểu Mãn tất nhiên phải sắp xếp chu toàn, thật sự không có thời gian rảnh rỗi.

Đỗ Hành đến phủ thành vào ngày thứ tư, đúng vào dịp thi hương, tú tài của sáu huyện thuộc Cẩm Đoàn phủ đều đến phủ thành dự thi, trên đường đi không hề thấy buồn chán, luôn gặp gỡ các tú tài khác.

Mỗi lần thi cử là lúc an ninh tốt nhất ở các châu huyện, trên các trạm kiểm soát đường chính đều có binh lính tuần tra, để đảm bảo tú tài có thể đến phủ thành dự thi thuận lợi.

Nếu trên đường đi gặp phải chuyện như cướp bóc, tri phủ mà biết chuyện xảy ra ở khu vực nào thì tri huyện sẽ bị khiển trách, vì vậy, thời gian thi hương kiểm soát rất nghiêm ngặt. (cũng ko biết tg viết mấy kỳ thi kiểu gì, lúc nào cũng viết thi Hương???)

Kẻ cướp cũng không dám mạo hiểm hành sự, một là quan phủ quản lý nghiêm, hai là tú tài đi thi cũng không mang theo nhiều tiền.

Đỗ Hành và Tần Chi Phong đến phủ thành an toàn, việc đầu tiên là đi tìm chỗ ở.

Họ đến không sớm, những tú tài đến trước đã thuê trọ ở những quán trọ tốt để ôn bài rồi. Cuối tháng bảy đến giữa tháng chín là lúc nhà trọ ở phủ thành khan hiếm nhất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-180.html.]

Nhưng Tần Chi Phong không phải lần đầu đến dự thi, so với Đỗ Hành lần đầu đến đây thì quen thuộc hơn nhiều, đã viết thư trước cho chủ nhà mình từng thuê, người còn chưa đến, chỗ ở đã được giải quyết xong.

Trong quán trọ người phức tạp, trước đây Tần Chi Phong tìm nhà dân để thuê,

vừa rẻ, lại yên tĩnh và ít người.

Đỗ Hành là người lần đầu đi thi hương, tất nhiên vui vẻ chấp nhận, theo Tần Chi Phong đến một nơi gọi là ngõ Tam Huệ.

Tuy chỉ là một căn nhà nhỏ, nhưng đầy đủ tiện nghi, Đỗ Hành và Tần Chi Phong mỗi người một phòng.

Ban đêm yên tĩnh, dưới ánh đèn dầu, có thể tĩnh tâm ôn bài.

Đêm đầu tiên ở đây, Đỗ Hành không ôn bài, hắn tắm rửa sạch sẽ, xua tan mệt mỏi dọc đường đi, dưới ánh đèn bày giấy bút ra viết thư về nhà.

Tiểu Mãn, phu quân đã đến phủ thành an toàn, đã an bài ổn thỏa, mọi chuyện…

Đỗ Hành bỗng dừng bút, suy nghĩ một chút về dòng chữ này, sau đó gạch bỏ hai từ “ổn thỏa” và “thuận lợi”, thay bằng “an toàn” và “yên ổn”.

Sau đó mới tiếp tục viết, đến khi viết xong thư, trên tờ giấy trắng đã bị sửa chữa hơn mười chỗ.

Hắn thở dài, viết văn không thể có tật xấu này, nếu không dù bài văn có hay đến mấy cũng sẽ bị giám khảo trừ điểm, vì tính thẩm mỹ, lại lấy một tờ giấy khác chép lại.

Cũng không còn cách nào khác, ai bảo phu lang nhà hắn không biết chữ chứ, ngày thường dạy cũng không chịu học.

Viết xong thư, hong khô rồi cho vào phong bì, Đỗ Hành mới yên tâm đi ngủ.

Mấy ngày ở phủ thành, Đỗ Hành và Tần Chi Phong không ra ngoài dạo chơi, phủ thành rộng lớn, gấp hai ba lần huyện, lại rất phồn hoa.

Sợ ra ngoài sẽ bị phân tâm, ngoài nửa ngày dành ra để đi từ đây đến trường thi khảo sát đường đi, hai người chỉ ở trong nhà đọc sách.

Trưa ngày mùng tám, hai người cùng nhau đến trường thi, xếp hàng chờ kiểm tra.

“Huynh có ngửi thấy mùi hoa quế không?”

Tháng này đã có hoa quế nở sớm, trong gió thoang thoảng mùi thơm.

Tần Chi Phong nghe vậy liền dừng lại ngửi kỹ, mỉm cười: “Đúng là có mùi hoa quế.”

Đỗ Hành nói: “Người ta nói thi hương yết bảng vào tháng chín, đúng lúc hoa quế nở rộ, vì vậy còn gọi là “bảng quế”, hôm nay chúng ta trước khi vào trường thi đều ngửi thấy mùi hoa quế, đúng là điềm lành.”

Tần Chi Phong gật đầu, tuy hắn không nói gì, nhưng lời nói của Đỗ Hành cũng khiến lông mày hắn giãn ra, lộ vẻ vui mừng.

Loading...