XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 181

Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:56:01
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tại phủ thành, kỳ thi Hương cũng nghiêm ngặt như thi Viện, chỉ khác đôi chút về hình thức.

Thí sinh chỉ được mang theo một tấm nệm mỏng cùng giỏ tre đựng bút mực, nghiên, giấy thi do trường thi phát. Lần này, số lượng quan sai khám xét tăng từ hai lên bốn, tám con mắt dò xét kỹ càng.

Tuy thời tiết nóng bức, áo quần mặc mỏng manh, nhưng để tránh gian lận, sĩ tử vẫn phải vào phòng cởi đồ, từng món một để kiểm tra. Quần áo chỉ được mặc một lớp duy nhất.

Cảnh tượng cả đám thư sinh trong phòng lột đồ cũng khá… hùng tráng. May mà đều là người đọc sách thánh hiền, hiểu lễ nghĩa, biết “phi lễ chớ nhìn”.

Sau khi kiểm tra xong xuôi, Đỗ Hành bước vào trường thi, nhận được tấm thẻ bài mang chữ “Hồng”. Trường thi ở phủ thành được sắp xếp theo thứ tự chữ trong bài Thiên Tự Văn: “Thiên địa huyền hoàng, vũ trụ hồng hoang…”, nghĩa là phòng thi của hắn khá gần cổng chính.

Chia tay Tần Chi Phong, Đỗ Hành thong thả tìm đến phòng thi của mình. Vừa định bước vào, hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp một tòa lầu cao sừng sững giữa sân. Nhìn kỹ hơn, thì ra trường thi có bốn toà lầu như vậy, nằm ở bốn hướng đông, tây, nam, bắc.

Trên lầu có người đứng gác, quan sát nhất cử nhất động của thí sinh bên dưới. Đó là lầu canh gác, dùng để giám sát.

Dù bản thân không có ý đồ mờ ám gì, nhưng bị một cặp mắt nhìn chằm chằm từ trên cao như vậy, cũng khiến người ta lạnh sống lưng.

Đỗ Hành bước vào phòng thi. Đúng là phủ thành, dù quy chế phòng thi giống nhau, nhưng trường thi ở đây, cả bên ngoài lẫn bên trong, đều khang trang hơn hẳn trường thi ở huyện, ít nhất là không có cảnh tường dột, góc phòng mọc rêu mốc.

Trước đó nghe Mục Tiệp nói Tề Khai Thắng rất coi trọng khoa cử, nay vào trường thi mới thấy quả đúng như vậy.

Khoa thi chính thức bắt đầu vào ngày mồng chín tháng Tám, hôm nay có thể vào làm quen trước với môi trường.

Nhưng nói làm quen, thực ra cũng chỉ loanh quanh trong phạm vi một gian phòng thi này. Vào trường thi rồi thì không được tự ý đi lại, cũng không được lớn tiếng ồn ào.

Tuy có chút “nhân tính hoá” ở chỗ nhà xí nằm cuối ngõ, không phải giải quyết nỗi buồn ngay trong phòng thi rồi chịu đựng mùi xú uế, nhưng muốn đi vệ sinh cũng phải báo cáo trước, có người canh gác đi theo đến tận cửa nhà xí, lại còn không được nấn ná lâu.

Tuy nhiên, Đỗ Hành thấy thế này vẫn tốt hơn kỳ thi Viện, ít nhất khi ngồi trong phòng thi đến tê cứng chân tay, có thể ra nhà xí thư giãn gân cốt, hít thở không khí trong lành.

Đêm tháng Tám không lạnh, Đỗ Hành trải nệm lên tấm ván, đắp tạm chiếc áo khoác ngoài, rồi chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, khoảng cuối giờ Mão, tiếng mõ vang lên, sau đó là một hồi xôn xao, các sĩ tử lần lượt thức dậy.

Các quan coi thi bắt đầu phát giấy.

Sau khi phát giấy xong, kỳ thi Kinh nghĩa bắt đầu.

Tuy trời đã sáng, nhưng những phòng thi khuất nắng vẫn còn khá tối, có sĩ tử đã phải thắp nến.

Phòng thi của Đỗ Hành ở vị trí tốt hơn, khá sáng sủa. Nhưng tấm ván nằm ngủ trong phòng quá chật chội, cả đêm nằm co quắp không duỗi thẳng người được, khiến hắn ngủ dậy đau nhức vai và chân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-181.html.]

Thật ra không chỉ riêng hắn, nhiều thí sinh khác cũng vì điều kiện thiếu thốn, lại thêm lo lắng cho kỳ thi nên gần như cả đêm không ngủ được, sáng dậy mặt mũi sưng húp, người mệt mỏi rã rời.

Nhưng khi bắt tay vào làm bài, mọi ưu phiền đều bị gạt sang một bên, tâm trí chỉ tập trung vào nghiền ngẫm đề bài.

Số lần Đỗ Hành thực sự tham gia khoa cử không nhiều bằng những thí sinh lặp đi lặp lại nhiều lần, nhưng tính cả những lần thi thử lớn nhỏ, cũng đã hơn mười lần rồi.

Quy trình làm bài vẫn như mọi khi: làm bài nháp trước, rồi mới chép lại.

Trên bản nháp, trước tiên hắn tìm xem đề bài trích từ bài văn nào, sau đó suy nghĩ ý nghĩa của nó, tìm ra ý chính, rồi kết hợp với quan điểm, kiến thức của bản thân, viết thành một bài văn trôi chảy.

Tuy “vạn biến bất ly kỳ tông”, nhưng so với những kỳ thi trước, Đỗ Hành cảm nhận rõ ràng đề thi Hương khó hơn một bậc.

May mà Hướng phu tử thường xuyên cho học trò luyện tập đề thi Hương, lại còn biên soạn thành sách, tổng hợp gần năm đề thi Hương gần nhất cùng bài thi của ba người đứng đầu, ghi chú tỉ mỉ những câu văn hay, ý tưởng độc đáo…

Đỗ Hành đã nghiền ngẫm cuốn sách đó, nghiên cứu kỹ ba kỳ thi đầu tiên, nắm được “lối ra”, còn hai kỳ thi sau, hắn không xem bài văn mẫu mà tự mình làm bài.

Bài làm được đưa cho Hướng phu tử chấm, thầy vuốt râu, chỉ nói một câu: “Tạm được”.

Ngày thi đầu tiên kết thúc vào lúc hoàng hôn. Nộp bài xong, Đỗ Hành ra khỏi trường thi. Ngày thi tiếp theo diễn ra vào ngày mười một, nhưng vẫn phải vào trường thi trước một ngày, nghĩa là có thể nghỉ ngơi hai ngày ở ngoài.

Phòng thi của Đỗ Hành gần cổng, vừa ra khỏi trường thi, hắn đứng ở một góc đợi Tần Chi Phong.

Các thí sinh lần lượt ôm đồ đạc ra về, vẻ mặt ai nấy đều mệt mỏi, như vừa làm xong một ngày việc nặng nhọc, bị rút kiệt tinh thần.

Cũng có người làm bài tốt, ra khỏi cổng đã vội vàng bàn luận về đề bài và cách giải quyết của mình.

Đây cũng là cảnh tượng thường thấy sau mỗi kỳ thi. “Đỗ Hành.”

Tần Chi Phong vừa ra khỏi trường thi đã thấy hắn đứng đợi, vội vàng ôm đồ chạy tới.

Người đánh xe của nhà họ Tần đến đón, nhận lấy đồ đạc của hai người.

Cả hai lên xe ngựa. Trong không gian kín, cả hai đều ngửi thấy mùi mồ hôi trên

người đối phương. Tháng Tám oi bức, ngồi lì trong phòng thi chật hẹp như mai rùa, người không khỏi toát mồ hôi, lại không được tắm rửa, thật là một cực hình với những người đọc sách vốn ưa sạch sẽ.

“Đường huynh có kinh nghiệm thi Hương, huynh thấy đề thi lần này thế nào?”

“Người ra đề đã kết hợp với tình hình thời sự, chiến loạn biên cương, hỏi về sách lược quân sự. Những năm trước chưa từng khảo vấn mảng này, e rằng năm nay không ít sĩ tử sẽ ngã ngựa.”

Loading...