Tần Tiểu Mãn đưa ghế cho bà ta, hai người ngồi dưới mái hiên trò chuyện: “Cha nó sắp về rồi. Tuy cũng đã quen với việc đi lại, nhưng quả thực không tiện lắm. Ta cũng đang định mua nhà ở trong huyện.”
Cửa hàng gạo làm ăn khá, kiếm tiền nhiều hơn cả xưởng giấy. Mấy năm nay lại liên tục quản lý việc kinh doanh, tích góp được một khoản, mong muốn mua nhà của cậu cũng ngày càng mãnh liệt.
“Vậy thì tốt quá.”
Nửa con phố này đều biết phu quân Tần Tiểu Mãn là người đọc sách, thấy hắn thường xuyên qua lại, ôn hòa lễ phép, dung mạo đoan chính, năm ngoái lại còn thi đậu tú tài. Mọi người đều kính trọng những gia đình như vậy.
Trang nương tử là người buôn bán lâu năm, rất biết cách xây dựng quan hệ, tuy không hẳn là muốn nịnh bợ Tần Tiểu Mãn, nhưng cũng nhiệt tình thân thiện hơn hẳn so với những người bán hàng khác.
Đó cũng là lợi ích của gia đình có người đọc sách.
“À, ta nghe nói ở Phúc Tích hạng có căn nhà khá đẹp đang rao bán, chủ nhà ta
cũng quen, là một vị lang y lâu năm trong huyện. Gia đình có mấy người con, nhưng rất hòa thuận, con trai đã lập gia đình nhưng không chịu ra ở riêng. Thế nên ông ấy muốn bán căn nhà nhỏ đang ở, đổi lấy căn nhà to hơn cho cả gia đình ở cho rộng rãi.”
Mắt Tần Tiểu Mãn sáng lên: “Thật sao? Nhà đó lớn cỡ nào, kiểu dáng thế nào?”
“Tốt lắm, ngươi biết đấy, Phúc Tích hạng là khu vực khá an ninh, nằm ở vị trí đắc địa trong huyện. Nhà nhị tiến, ở rất thoải mái. Nếu không phải vì muốn đổi nhà tam tiến lớn hơn thì chắc chủ nhà cũng không nỡ bán đâu.”
Sơ đồ cách gọi tên nhà cổ kiểu Trung (từ 1-5 tiến)
Thấy Tần Tiểu Mãn có vẻ hứng thú, Trang nương tử càng nói càng hăng say. “Nhưng căn nhà tốt như vậy, giá chắc cũng cao.”
Tần Tiểu Mãn cũng hơi lo lắng. Ban đầu cậu chỉ định mua nhà nhất tiến như nhà nhị thúc cậu, cũng coi như rộng rãi rồi.
Nhưng Đỗ Hành nói với cậu rằng hộ khẩu ở huyện Lạc Hà, chắc là sẽ lập nghiệp ở đây. Sau này gia đình có thêm người thì nhà sẽ chật chội, nếu lại phải chuyển nhà thì rất bất tiện.
Định mua nhà thì phải xác định là mua nhà ở lâu dài, như nhà tổ vậy. Bây giờ người ta rất coi trọng việc “lá rụng về cội”, dù khi còn trẻ có đi nơi khác lập nghiệp thì về già cũng sẽ trở về quê hương.
Ngay cả những quan lại ở kinh thành, khi về già cũng phải về quê, cáo lão hồi hương.
Vậy nên, ngay từ đầu chi bằng mua luôn căn nhà lớn một chút, khỏi phải di chuyển sau này cho phiền phức.
Tần Tiểu Mãn cũng thấy lời hắn nói có lý.
Nhà nhị thúc cậu tuy rộng rãi hơn hẳn so với nhà Tần Tiểu Trúc, nhưng nhà họ chỉ có hai đứa con. Từ khi Chi Phong đường ca cưới vợ, con cái cũng sắp chào đời, nhà cửa thực sự chật chội hơn nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-184.html.]
Nhưng nhà họ chọn vị trí tốt, xung quanh đất rộng, nếu thấy chật quá cũng có thể cơi nới thêm.
“Giá cả có thể thương lượng mà, Trương lão lang y rất kính trọng người đọc
sách. Nếu bán nhà cho gia đình ngươi, chắc chắn ông ấy sẽ rất vui.” Tần Tiểu Mãn nghe mà lòng lâng lâng.
Thấy vậy, Trang nương tử nói: “Hay là để ta nói với Trương lão lang y một tiếng, ngươi rảnh rỗi thì qua xem nhà thử xem? Dù sao cũng là nhà muốn bán, cho người ta xem cũng không sao, mua hay không cũng không vấn đề gì.”
Tần Tiểu Mãn gật đầu: “Vậy ta sẽ qua xem thử, nếu nhà phù hợp, chờ tướng công ta về là có thể quyết định.”
“Tốt lắm!”
Hai ngày sau, Tần Tiểu Mãn sắp xếp công việc rồi đến Phúc Tích hạng xem nhà.
Trang nương tử quả thật không hề khoa trương, căn nhà đó kiểu dáng vuông vắn, bước vào trong thấy rất thoáng đãng.
Vườn tược, ao cá, những thứ cần có đều có đủ, lại còn không hề cũ kỹ, có thể thấy chủ nhà trước rất biết giữ gìn nhà cửa.
Chắc chắn Đỗ Hành cũng sẽ thích.
Cậu bắt đầu có chút xiêu lòng, bèn thẳng thắn hỏi giá.
Trương lão lang y nói: “Ta rất quý căn nhà này, nếu không phải vì việc nhà thì ta cũng không bán đi. Giá cả là chuyện nhỏ, quan trọng là tìm được người mua phù hợp. Nghe Trang nương tử nói nhà họ Tần là người hiền lành, nếu phu lang nhà tú tài ưng ý căn nhà này, thì ta sẽ bán với giá ba trăm sáu mươi lượng.”
Tần Tiểu Mãn đã chuẩn bị tinh thần căn nhà này sẽ không rẻ, nhưng khi nghe đến giá thực tế vẫn giật mình.
“Nhà tuy tốt, nhưng số tiền này không nhỏ. Tướng công ta đang đi thi Hương ở phủ thành, chưa về. Để ta bàn bạc với huynh ấy rồi quyết định sau, được chứ?”
Trương lão lang y gật đầu: “Mua nhà đương nhiên là chuyện quan trọng, cần phải có chủ nhà tự mình quyết định.”
Tần Tiểu Mãn rất thích căn nhà này, nhưng cậu cũng không thể tự mình quyết định được, bèn nói: “Nếu trước đó Trương lão lang y tìm được người mua ưng ý thì cũng không cần bận tâm đến chúng ta.”
Trương lão lang y định trả lời thì bỗng có một giọng nói ngạo mạn vang lên: “Căn nhà này tuy cũ kỹ vì có người ở rồi, nhưng nhìn cũng được.”
Vừa dứt lời, bốn người không mời mà đến.