XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 188

Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:59:07
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này Tần Tiểu Mãn cũng nhận được thư của Đỗ Hành. Cậu không nói gì, bế con chạy thẳng đến nhà đường thúc.

Buổi tối, mặc dù hai nhân vật chính chưa về, nhưng cả nhà vẫn quây quần bên mâm cơm ăn mừng.

“Giỏi giang quá, thật sự giỏi giang. Không uổng công bao năm đèn sách, cuối cùng cũng có ngày hái quả ngọt.”

Trên bàn tiệc, sau khi uống vài chén rượu, Tần Tri Diêm xúc động đến rơi nước mắt.

“Nhà họ Tần cuối cùng cũng có người đỗ đạt!”

Năm xưa bản thân ông không với tới được danh hiệu cử nhân, giờ đây con trai mình đã thực hiện được ước mơ đó, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của ông, làm sao ông không xúc động cho được.

Cả nhà ai cũng vui mừng.

Tần Tiểu Mãn vui đến mức không biết phải làm sao, Đỗ Hành thật giỏi, không chỉ thi đậu mà còn đỗ đầu kỳ thi Hương. Nếu không phải vì ở nhà không có ai ăn mừng cùng, cậu cũng không chạy đến nhà họ Tần chia vui như vậy.

Bây giờ cả nhà chỉ mong hai người sớm trở về. Trước đó, không ai tiết lộ tin tức hai người con trai thi đỗ.

Đỗ Hành và Tần Chi Phong mãi đến ngày mồng tám tháng Chín mới từ phủ thành trở về huyện.

Ngày mồng sáu tham dự Lộc Minh yến, ngày mồng bảy, Đỗ Hành đi kiểm tra hai cửa hàng mới được ban thưởng.

Sau khi giao phó xong xuôi mọi việc, hai người mới theo hương thơm hoa quế ngào ngạt trở về huyện.

Lần này về huyện, ngoài hai người còn có mười người khác cùng huyện Lạc Hà cũng thi đậu cử nhân, tổng cộng mười hai tân cử nhân được quan nha của phủ thành hộ tống trở về.

Một mặt là để thể hiện sự tôn trọng đối với các tân cử nhân, mặt khác cũng là để báo cáo, bàn giao công việc.

Đoàn người về đến huyện Lạc Hà đã là ngày mười một tháng Chín.

Mặc dù cả nhà đã biết hai người đều đỗ cử nhân, nhưng không biết chính xác ngày về, chỉ biết sau khi thi đậu còn có tiệc tùng, bận rộn, nên không ai biết khi nào hai người mới về.

Cứ cách vài ngày, Tần Tiểu Mãn lại dẫn Thừa Ý đến cổng thành, hy vọng có thể gặp được đoàn người trở về.

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ cả cổng thành, khung cảnh đẹp đến say lòng người.

“Con muốn ăn một miếng dưa hấu có màu giống như màu trên trời kia rồi mới về nhà.”

Thừa Ý nhìn những món ăn ven đường, mím môi, trước khi ra khỏi cổng thành, cuối cùng cũng không nhịn được nói ra suy nghĩ của mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-188.html.]

Trời đã về chiều, Tần Tiểu Mãn đóng cửa hàng chuẩn bị về làng, đang lái xe bò đến gần cổng thành.

Đứa trẻ ngồi trong xe thò đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn đường phố náo nhiệt, mắt sáng long lanh.

“Được rồi, cha nhỏ mua cho con một miếng.”

Tần Tiểu Mãn dừng xe, nhảy xuống định đến chỗ người bán dưa mua dưa, Thừa Ý vội vàng nói: “A cha, con cũng muốn xuống.”

“Một lát nữa là về rồi, xuống làm gì?”

Tần Tiểu Mãn vừa nói vừa bế đứa nhỏ đang đứng trên xe xuống, dắt tay nó: “Đường phố đông xe cộ, con không được chạy lung tung nhé.”

“Dạ.”

Thừa Ý đi theo bước chân của Tần Tiểu Mãn, chạy lon ton đến bên đường. Trong lúc cha nhỏ đang mặc cả với người bán hàng, nó nghiêng đầu nhìn cổng thành đỏ rực như lửa cháy, mắt chớp chớp.

“A cha, xe ngựa, nhiều xe ngựa quá!”

Tần Tiểu Mãn đang trả tiền, bị con trai kéo áo, cậu hơi nhíu mày, quay đầu lại theo hướng nó chỉ, liền thấy một đoàn xe ngựa đang tiến vào thành.

Không biết ai hô lên: “Các tân cử nhân trở về rồi!”

Tim Tần Tiểu Mãn thắt lại, vội vàng bước ra xem, Thừa Ý vội vàng hỏi: “Cha về rồi sao ạ?”

“Chắc là vậy.”

Tần Tiểu Mãn đang nhíu mày nhìn đoàn xe, không biết có Đỗ Hành ở đó không, thì thấy chiếc xe ngựa dẫn đầu dừng lại.

Người mà cậu đã hơn một tháng rưỡi không gặp, giờ phút này đang bước xuống xe. Tần Tiểu Mãn có chút không dám tin vào mắt mình.

“Ta về rồi.”

Đỗ Hành nhìn thấy người đang đứng bên đường phố náo nhiệt trong ánh hoàng hôn, một tay ôm dưa hấu, một tay dắt theo đứa nhỏ, trong lòng vừa vui mừng vừa có chút chua xót.

“Cha!”

Thừa Ý gọi một tiếng mềm mại.

Đỗ Hành bước tới, bế thốc đứa nhỏ lên.

Loading...