XUYÊN KHÔNG TRỞ THÀNH TÊN QUÈ ĂN BÁM - Chương 190

Cập nhật lúc: 2025-04-17 00:59:11
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trở về huyện lại bận rộn với những cuộc gặp gỡ, tiếp đãi, Đỗ Hành trước tiên quay về thư viện báo tin vui, sau đó dẫn cả nhà đến nhà Tần Tri Diêm ăn mừng.

Hàng xóm trong làng, cả lý trưởng cũng đến chúc mừng. Sau đó lại đến tiệc mừng của tri huyện. Đỗ Hành bận rộn đến mức không có thời gian rảnh rỗi.

Hắn vốn không phải người chán ghét tiệc tùng, nhưng những bữa tiệc liên miên như thế này cũng khiến hắn mệt mỏi.

Tửu lượng hắn vốn đã không tốt, lại còn đỗ đầu kỳ thi Hương, nên tất cả những buổi tiệc mừng hắn đều phải làm chủ khách, nghe những lời nịnh nọt, tâng bốc, phải khiêm tốn đáp lễ… khiến hắn kiệt sức.

Hôm nay được nghỉ, hắn mới có thời gian rảnh rỗi để tìm hiểu về tên tú tài họ Vương đã bắt nạt phu lang mình trong lúc hắn đi vắng.

“Tổ tiên nhà hắn vốn làm ăn nhỏ, cũng có chút của cải trong huyện. Từ khi hoàng thượng cho phép con em nhà thương nhân được đi thi, nhà họ Vương bèn cho con cháu đi học. Đến đời Vương Ích Khang này cuối cùng cũng thi đỗ tú tài. Cả nhà họ Vương mừng rỡ, hết mực yêu chiều tên tú tài này.”

Việc kinh doanh của nhà họ Vương không lớn, lại thích sĩ diện, tiền bạc tiêu xài như nước. Nhưng từ khi Vương Ích Khang đỗ tú tài, được giảm thuế thương, nên có một số tiểu thương nương nhờ, tất nhiên phải trả chút phí bảo kê, vì thế nhà họ Vương sống khá sung túc.

Họ chỉ biết trục lợi, đã không còn chút cốt cách của người đọc sách. Những gia đình danh giá trong huyện đều khinh thường nhà họ Vương, không muốn qua lại với họ.

Vương Ích Khang đã hơn ba mươi tuổi, dựa vào danh hiệu tú tài mà tác oai tác quái, bắt nạt những người dân nghèo khổ, luôn ỷ mạnh h.i.ế.p yếu, gặp người mạnh thì nịnh bợ, gặp người yếu hơn mình thì không thèm đếm xỉa đến, đang trong thời kỳ chịu tang cha mẹ nên không đi thi Hương ở phủ thành.

“Tên Vương Ích Khang này không những vô lý, bất hiếu, mà trong thời gian chịu tang cha mẹ còn suốt ngày la cà quán rượu, lại còn lén lút lui tới kỹ viện.”

Nghe “bách sự thông” kể chuyện nhà họ Vương, Đỗ Hành càng nghe càng nhíu mày: “Triều đình rất coi trọng hiếu đạo, trong thời gian chịu tang phải ở nhà, sao hắn lại dám ngang nhiên ăn chơi như vậy, không sợ quan học chánh tước bỏ công danh của hắn sao?”

“Dân thường ai dám nói gì hắn, hắn bao che cho đám du côn trong huyện, ai làm hắn phật ý là hắn cho người đến gây sự. Mọi người đều sợ hắn, không ai dám trêu chọc.”

Đỗ Hành hiểu rõ, lấy chút tiền thưởng đưa cho “bách sự thông”, rồi đứng dậy bỏ đi.

“Đa tạ Đỗ cử nhân, đa tạ Đỗ cử nhân.”

Hôm đó, tại trà lâu Thanh Vũ.

“Vương tú tài, ngài nói muốn mua căn nhà của ta, tiền đặt cọc thì đã đưa rồi, nhưng không biết khi nào mới thanh toán hết số tiền còn lại để giao nhà đây?”

Trương lão lang y tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng cũng tìm thấy Vương Ích Khang ở trà lâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-tro-thanh-ten-que-an-bam/chuong-190.html.]

Hắn đang vắt chéo chân, để cô gái xinh đẹp bên cạnh xoa bóp chân, trước mặt bày la liệt rượu và thức ăn, đúng là dáng vẻ của một công tử bột.

Nghe thấy giọng nói khẩn khoản, Vương Ích Khang quay đầu nhìn Trương lão lang y, thờ ơ nói: “Đã đưa tiền đặt cọc rồi, căn nhà đó ta nhất định sẽ mua, nhưng hiện tại ta chưa vội dọn vào ở.”

Vương Ích Khang ghé sát vào Trương lão lang y: “Vẫn đang trong thời gian chịu tang cha mẹ, làm sao có thể dọn nhà rình rang được. Người ta nói y giả phụ tâm, Trương lão y cũng nên thông cảm chứ.”

Trương lão lang y rầu rĩ nói: “Nhưng ta đang cần bán gấp căn nhà đó, cần tiền dùng. Đã hơn một tháng rồi, hay là thế này, Vương tú tài thanh toán hết số tiền còn lại, ta sẽ giao chìa khoá cho ngài, muốn dọn vào lúc nào cũng được.”

“Ấy, đừng vội.”

Sao lại không vội, hắn ta vừa đặt cọc đã chiếm giữ căn nhà, không ai dám đến xem nữa, ban đầu không muốn bán cho hắn cũng phải bán.

Trương lão lang y như nuốt phải quả đắng.

“Vương tú tài làm ơn tạo điều kiện, nếu không ta sẽ trả lại tiền đặt cọc, ngài tìm căn nhà khác nhé.”

Nghe vậy, Vương Ích Khang đập mạnh bát đĩa xuống bàn, chửi rủa: “Chỉ là một tên lang băm mà dám nói chuyện với tú tài ta như vậy, ta coi trọng căn nhà đó là phúc phận của ông rồi! Căn nhà ọp ẹp đó đã sản sinh ra vị quan nào chưa? Nếu ta đến ở đó là tổ tiên nhà ông phải đội mồ sống dậy!”

“Người đâu, đuổi lão già này ra ngoài!”

Trương lão lang y sợ đến mức run chân: “Vương tú tài!”

Bỗng từ ngoài cửa xông vào mấy người. Trương lão lang y run rẩy, định lùi lại một bên, nhưng những người đó không động đến ông, mà lại túm lấy Vương Ích Khang.

Cô gái ăn mặc hở hang đang ngồi bên cạnh sợ hãi hét lên, chạy trốn sang một bên.

Vương Ích Khang cũng giật mình trước sự việc bất ngờ, hắn định vùng vẫy nhưng bị người phía sau giữ chặt trên bàn, liền lớn tiếng kêu la: “Các ngươi làm gì vậy! Ta là tú tài! Các ngươi dám đối xử thô lỗ với tú tài như vậy, tội đáng muôn chết!”

Quan nha lạnh lùng nói: “Ngươi còn xưng là tú tài sao? Trong thời gian chịu tang cha mẹ không biết giữ mình, lại còn ra ngoài uống rượu, chơi gái, làm bại hoại thanh danh của người đọc sách. Quan học chánh rất tức giận, giờ bắt ngươi về nha môn chịu thẩm vấn, ngươi còn giữ được công danh tú tài không?”

Vương Ích Khang nghe nói bị bắt về nha môn thẩm vấn, hoảng sợ tột độ: “Các ngươi, các ngươi!”

Trương lão lang y cũng hoảng hốt, run rẩy đi theo sau quan nha, nhìn Vương Ích Khang bị lôi đi.

Loading...