Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-03-06 21:27:38
Lượt xem: 109

Kỳ nghỉ đông cuối cùng ở đại học là dịp về quê ăn Tết. Ngày mùng 4, Cố Thời Úc nói Lộ Minh Lễ gọi điện báo ngày mùng 6 nhà họ Lộ sẽ tổ chức tiệc gia đình để mời họ hàng, bạn bè, bà Tạ Văn Tâm muốn họ cùng đi nên Lộ Minh Lễ đích thân gọi mời.

Diệp Thu Thu ngạc nhiên: “Tiệc gia đình của nhà họ Chu chúng ta đi thì được, nhưng tiệc nhà họ Lộ đi làm gì, em với Lộ Mỹ Triết và Lộ Xuyên Quỳnh đều không hợp nhau.”

Cố Thời Úc dỗ dành cô: “Chị Chu Cẩm và anh rể đưa Tiểu Tuấn về Đông Bắc ăn Tết rồi, không kịp quay về vào ngày 6 đâu, khi đó mẹ phải đi tiệc nhà họ Lộ một mình, mọi người đều đông đủ con cháu còn mẹ thì lẻ loi. Vì mẹ thấy tủi thân nên muốn chúng ta đi cùng.”

Diệp Thu Thu nghĩ ngợi một lát, vì Tạ Văn Tâm mà nhịn một ngày ở nhà họ Lộ, cô gật đầu: “Được thôi, anh đi mua vé đi.”

Sau đó cô quay sang hỏi Đường Liên Tử: “Mẹ, mùng 6 mẹ có về không?”

Đường Liên Tử lắc đầu đáp: “Mẹ sẽ về sau rằm.”

Cố Trường Thịnh đứng bên cạnh nháy mắt liên tục, còn ho vài tiếng, Cố Nhị liền hỏi: “Ông nội, cổ họng ông không thoải mái à?”

Đường Liên Tử lườm Cố Trường Thịnh một cái rồi mới nói với Cố Thời Úc: “Năm nay cha các con muốn qua ở hai tháng nhưng ngại không dám mở lời, mẹ không thể quyết thay các con được, các con bàn bạc đi nhé.”

Cố Thời Úc nhìn Diệp Thu Thu, trong nhà mọi chuyện lớn nhỏ đều do vợ quyết. Diệp Thu Thu nói: “Nhìn em làm gì, em đâu phải bà vợ ác độc, trong nhà còn trống mấy phòng mà, cha muốn qua ở thì cứ qua thôi, tiền mua nhà cũng là con trai của cha bỏ ra mà.”

Mặt Cố Trường Thịnh lúc này mới nở nụ cười, ông chắp tay sau lưng dẫn Cố Thạch Đầu ra ngoài chúc Tết đồng nghiệp và lãnh đạo cũ, tranh thủ khoe khoang một phen.

Cố Nhị hỏi: “Diệp Thu Thu, không phải lúc trước dì khó chịu vì ông nội thiên vị sao, sao giờ lại đồng ý để ông qua ở vậy?”

Diệp Thu Thu đáp: “Chúng ta đã giành lấy bà nội từ tay ông ấy mấy năm rồi, ông nội cũng đâu có nói gì, chỉ là muốn qua ở vài ngày, gần gũi với con cháu, ông già rồi, con tính xem còn được bao nhiêu ngày như vậy nữa, đừng cứ bám lấy chuyện cũ mà không buông.”

Cố Nhị nói: “Dì rộng lượng thật.”

Diệp Thu Thu lườm cậu: “Nếu tôi không rộng lượng thì đã bị anh chọc tức c.h.ế.t từ lâu rồi.”

TBC

Ngày mùng 5, họ quay lại Hải Thị, mùng 6 Diệp Thu Thu và Cố Thời Úc đi đón mẹ Chu trước, rồi cùng nhau đến nhà Lộ Tiệm Hồng. Ngày xưa, Lộ Tiệm Hồng và Chu Chính Thanh có quan hệ thông gia, sau đó lại cùng bị giáng chức. Mặc dù trong thời gian bị giáng chức, bà Chu đã ly hôn với Lộ Tiệm Hồng, nhưng nhà họ Chu và Lộ Tiệm Hồng vẫn duy trì mối quan hệ như người thân.

Tuy nhiên, trong những buổi tiệc họ hàng thế này, bà Chu tuyệt đối không tham dự. Vài năm trước, bà ta còn làm ầm lên không cho Chu Chính Thanh và Tạ Văn Tâm đi.

Từ khi Tạ Văn Tâm cãi nhau với Chu Khánh Lan và nhận nuôi Diệp Thu Thu, thì không thèm để ý đến bà ta nữa. Năm nay khi nhà họ Lộ gửi thiệp mời, Tạ Văn Tâm quyết định tới buổi tiệc.

Lộ Minh Lễ cũng có mặt. Đây là lần đầu tiên Diệp Thu Thu gặp ông Lộ, tức là cha mẹ của Lộ Minh Lễ. Cả hai đều là phần tử trí thức, rất đậm chất học thuật, nghe nói cả hai vợ chồng đều dẫn đầu các dự án nghiên cứu quan trọng tại viện nghiên cứu.

Tạ Văn Tâm dắt tay Cố Đông và Cố Thạch Đầu suốt buổi tiệc, giới thiệu đây là cháu ngoại của bà. Lộ Mỹ Triết khinh khỉnh nói với gia đình đại bá: “Con gái nuôi rẻ mạt, kèm theo ba đứa cháu ngoại còn rẻ hơn.”

Lộ Minh Lễ lạnh mặt quát: “Không biết nói thì im miệng lại.”

Hôm nay Lộ Mỹ Triết còn đề nghị đưa bạn trai đến dự tiệc, suýt nữa làm Lộ Tiệm Hồng tức chết.

Sau bữa ăn, Diệp Thu Thu định ngồi thêm một lát rồi về. Tạ Văn Tâm và mẹ Lộ Minh Lễ, Tần m, nói chuyện rất hợp nhau. bà hỏi: “Con trai cô, Lộ Minh Lễ năm nay hai mươi tám rồi nhỉ? Có đối tượng chưa?”

Quả nhiên khi đến ngày Tết, chuyện yêu thích nhất của các bậc phụ huynh là bàn về hôn sự của thế hệ trẻ, điều này không phân biệt thời đại.

Lộ Mỹ Triết bưng ly nước mật ong đến, lúc cô ta thấy Diệp Thu Thu và Cố Đông cúi đầu nói chuyện, cảm thấy thật chướng mắt. Tay cô ta khẽ nghiêng, nước mật ong sắp đổ lên người Diệp Thu Thu và Cố Đông.

Cố Thời Úc nhìn thấy thì không kịp chạy tới ngăn cản, Cố Nhị nhảy bật lên thật nhanh, đ.â.m sầm vào Lộ Mỹ Triết, chặn một nửa nước mật ong, không giọt nào văng lên người Diệp Thu Thu và Cố Đông.

Lộ Mỹ Triết kêu lên một tiếng, ngã xuống nền đá cẩm thạch, khuỷu tay bị trầy xước. Cô ta đứng dậy tức giận nói: “Diệp Thu Thu, quản con trai cô đi, nó đang mưu sát đấy.”

Diệp Thu Thu túm cổ áo Cố Nhị lôi vào nhà vệ sinh, dùng nước ấm rửa sạch mật ong trên đầu cho cậu bé, cổ cậu đỏ bừng lên vì nóng. Cô nói: “Tôi thấy cô nên quản cái tay chân của mình đi, đi đứng không vững thì đừng bưng trà rót nước.”

Tần m thấy đứa cháu gái bây giờ thật là vô giáo dục, bà nói: “Mỹ Triết, cháu không đi xem thử đứa nhỏ có bị bỏng không, sao còn đứng đây mắng người. Gia giáo nhà ta đâu?”

Cố Nhị trong nhà vệ sinh lắc đầu làm nước b.ắ.n ra khỏi tóc, cất lớn giọng: “Gia giáo nhà họ Lộ đến chỗ cô ta là bị gặm mất rồi.”

Lộ Mỹ Triết tức tối: “Thằng nhóc c.h.ế.t tiệt, mày đang chửi tao là chó à?”

Cố Nhị đáp: “Là do cô tự suy diễn thôi, cháu có nói từ nào thô tục đâu?”

Mẹ kế của Lộ Mỹ Triết là vợ sau của Lộ Tiệm Hồng, bà không tiện lên tiếng, nhưng Tần m không chịu được, bảo Lộ Mỹ Triết im miệng, nếu không thì về chỗ bà Chu đi.

Cố Nhị thì thầm với Diệp Thu Thu: “Chút nữa chúng ta về thôi, ở đây thật là chán.”

Diệp Thu Thu gật đầu: “Được, chờ thêm nửa tiếng nữa, chừa chút mặt mũi cho bà ngoại..”

Sau khi sự việc nhỏ này qua đi, Tần m và Tạ Văn Tâm lại tiếp tục câu chuyện vừa rồi. Nhà bà rất dân chủ, nhưng dù sao vẫn là gia đình theo truyền thống Hoa Quốc, con trai bà hai mươi tám rồi nên bà cũng sốt ruột: “Ôi, tôi không quản nổi nó, không biết nó muốn tìm kiểu con gái nào.”

Tạ Văn Tâm nhìn Diệp Thu Thu, Cố Thời Úc và mấy đứa nhỏ đang ríu rít, bà thấy trong lòng thật ấm áp, bà cười nói: “Đợi duyên đến thì tự nhiên cô sẽ có con dâu thôi.”

Đúng lúc đó, chuông cửa nhà họ Lộ vang lên, người giúp việc mời vào, đó là Hà Tiểu Anh.

Lộ Minh Lễ nhanh chóng tiến tới, trong mắt lấp lánh nụ cười, “Tiểu Anh, sao em lại đến đây?”

Lộ Mỹ Triết đã bực tức suốt cả tháng Giêng, lúc này chỉ tay về phía Hà Tiểu Anh, khinh bỉ nói với Tần m: “Bác à, cái con quê mùa kia chính là người mà anh họ thích, thật không biết xấu hổ, ngay tháng giêng còn đuổi đến nhà mình.”

Tần m cảm thấy tim thắt lại, bà nhìn cô gái đó, dáng vẻ hiền dịu, mềm mỏng nhưng không biết gia cảnh như thế nào.

Tạ Văn Tâm, người cả đời vốn có tính tình tốt, lúc này cũng giận dữ: “Mỹ Triết, sao con lại nói những lời ác ý như vậy với bạn học của mình, người ta đến đây chắc chắn là có chuyện gì đó.”

Diệp Thu Thu nghe thấy tên Hà Tiểu Anh liền tiến tới. Nếu không phải chuyện gấp, chắc chắn cậu ấy sẽ không tự tiện đến nhà người khác mà không được mời.

Hà Tiểu Anh vội vã nói với Lộ Minh Lễ: “Hôm nay thật ngại quá, em có việc gấp cần tìm Thu Thu, nếu không phải như vậy, em tuyệt đối sẽ không đến làm phiền.”

Nói xong, cô vượt qua Lộ Minh Lễ, nói nhỏ vào tai Diệp Thu Thu: “Thu Thu, Vưu Tiểu Việt lén đến bệnh viện sinh con một mình, giờ tháng Giêng lạnh lẽo, chỉ có mình tôi ở bệnh viện trông cậu ấy sinh mà không tìm được ai để bàn bạc, cậu nói xem phải làm sao bây giờ?”

Mỗi dịp lễ tết Hà Tiểu Anh không có nhà để về, hầu như đều ở lại Hải Thị. Đến kỳ nghỉ đông, cô ấy đã không còn liên lạc được với Vưu Tiểu Việt. Cô đến chỗ làm thực tập của Vưu Tiểu Việt hỏi thăm, người ta nói Vưu Tiểu Việt đã xin nghỉ để sinh con. Hà Tiểu Anh sợ đến mức hồn vía lên mây, cô đi tìm hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, cuối cùng mới tìm được Vưu Tiểu Việt sắp sinh tại một bệnh viện ở ngoại ô Hải Thị.

Hóa ra trong thời gian thực tập, bạn trai của Vưu Tiểu Việt định đi nước ngoài nên đã chia tay cô ấy. Sau khi chia tay, cô mới phát hiện mình có thai. Cô sợ bạn cùng phòng phát hiện nên dọn ra ngoài sống, cũng không dám nói với gia đình. Giờ thì không cần giấu nữa, đứa bé đã chào đời.

Hà Tiểu Anh là người tinh ý nhất trong phòng, cô phát hiện ra Vưu Tiểu Việt mập lên. Vưu Tiểu Việt giấu mọi người sinh con đúng dịp đầu năm vẫn bị Hà Tiểu Anh phát hiện. Diệp Thu Thu vừa tức giận vừa xót xa, tên cặn bã kia đòi chia tay thì ít nhất cậu ấy cũng đã mang thai vài tháng, vậy mà không đi kiểm tra khi bị trễ kinh mấy tháng sao?

Mặt Diệp Thu Thu tái nhợt, cô đến tìm Cố Thời Úc xin chìa khóa xe: “Em lấy xe đi, lát nữa anh để Lộ Minh Lễ lái xe đưa mọi người về nhà.”

Cố Thời Úc nhìn sắc mặt vợ không ổn, không yên tâm để cô tự lái xe đi một mình, “Mẹ và con để Lộ Minh Lễ đưa về, có chuyện gì xảy ra thế, anh đi cùng hai người.”

Lúc này, Vưu Tiểu Việt chắc hẳn không muốn nhiều người biết chuyện cô chưa kết hôn mà đã sinh con, Diệp Thu Thu mệt mỏi nói: “Chuyện này các anh không lo được, em với Tiểu Anh đi thôi. Còn nữa, tối nay đừng đợi em, chắc em về rất muộn.”

Lộ Minh Lễ nhìn sắc mặt hai cô gái nhợt nhạt, mà họ lại không chịu nói cho anh biết chuyện gì, trong lòng nóng ruột: “Có cần hỗ trợ pháp lý không? Anh đi cùng xem sao.”

Diệp Thu Thu cười gượng, tên cặn bã kia đã trốn ra nước ngoài rồi, vả lại chuyện này kiện tụng cũng chẳng ích gì. Cô nói: “Hai người đàn ông các anh phiền quá, đã bảo không cần là không cần, em với Tiểu Anh phải đi rồi.”

Cố Thời Úc: …

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-136.html.]

Lộ Minh Lễ: …

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Thu Thu lái xe rời đi cùng Hà Tiểu Anh.

Hà Tiểu Anh báo địa chỉ, Diệp Thu Thu không quen đường khu vực đó, lái hơn một giờ mới đến nơi.

Vưu Tiểu Việt đang nằm ở khoa sản, nhà nào có con sinh ra cũng có người nhà nội ngoại đến chăm sóc, chỉ có Vưu Tiểu Việt lẻ loi ôm con nằm trên giường bệnh. Khi cô quay đầu thấy Hà Tiểu Anh dẫn Diệp Thu Thu đến, nước mắt lập tức trào ra, “Thu Thu, tôi phải làm sao đây?”

Diệp Thu Thu nén giận, bước tới xem đứa bé vẫn còn đang ngủ ngon lành. Cô sợ làm ồn đến đứa trẻ nên hạ giọng, “Lúc dọn ra không nói, giờ cậu hỏi tôi phải làm sao. Tôi là mẹ đứa bé à? Tôi làm sao biết được phải làm gì?”

Vưu Tiểu Việt không nói gì, cúi đầu thút thít. Diệp Thu Thu bực bội: “Đừng khóc nữa, cậu định làm gì tiếp theo?”

Du Tiểu Việt sinh thường, mới sinh ngày thứ hai đã có thể xuống giường. Hải Thị bắt đầu có tuyết rơi, mùa đông năm nay thật lạnh, tuyết bên ngoài đã dày hơn nửa mét. Diệp Thu Thu và Hà Tiểu Anh ở lại bệnh viện thay nhau chăm sóc Vưu Tiểu Việt suốt một tuần. Sắp đến ngày xuất viện mà Vưu Tiểu Việt vẫn chưa quyết định được sẽ làm gì.

Diệp Thu Thu không đưa ra đề nghị gì, chỉ lạnh lùng nhìn Vưu Tiểu Việt liên tục tranh luận với Hà Tiểu Anh.

“Anh nói sau khi tốt nghiệp sẽ cưới tôi nên tôi mới ở bên cạnh, vậy mà anh ta có cơ hội ra nước ngoài liền không do dự chia tay để đi luôn.”

“Nhà tôi khó khăn lắm mới nuôi tôi học xong đại học, tôi không dám nói với gia đình, họ sẽ đánh c.h.ế.t tôi mất. Tôi không có khả năng vừa chăm con vừa đi làm, đứa bé này tôi không thể nuôi nổi. Nhưng tôi cũng không muốn đưa nó vào trại trẻ mồ côi, thật sự là không còn cách nào.”

Hà Tiểu Anh trong lòng không nỡ, “Cậu thực sự nỡ bỏ nó vào trại trẻ mồ côi sao?”

Vưu Tiểu Việt liên tục thuyết phục Hà Tiểu Anh, cũng đang tự thuyết phục mình: “Tiểu Anh, chúng ta phải thực tế một chút. Nếu là cậu, trong tình huống không có ai giúp đỡ, ngoài việc gửi vào trại trẻ mồ côi, cậu còn cách nào khác không?”

Hà Tiểu Anh nghĩ đến những gì mình đã trải qua từ nhỏ. Năm cô thi đại học, Thu Thu đã giúp cô một tay. Thu Thu từng nói rằng, sau này nếu cô có con, nhất định đừng bỏ rơi nó.

Mắt Hà Tiểu Anh đỏ hoe: “Tôi sẽ đi làm kiếm tiền rồi thuê người chăm con. Tôi không tin một người lớn lại không nuôi nổi một đứa trẻ. Những gì cậu nói chỉ là cái cớ, cậu sợ đứa trẻ này sẽ kéo lùi tương lai của cậu nên cậu không muốn nó đúng không?”

Vưu Tiểu Việt đau đớn, giữa sự lựa chọn giữ lại hay bỏ đi, cuối cùng cô vẫn quyết định vào ngày rằm tháng Giêng đưa con đến trại trẻ mồ côi.

Ba người bước đi trên tuyết, Vưu Tiểu Việt bế đứa bé. Còn vài chục mét nữa mới đến cổng trại trẻ mồ côi, Diệp Thu Thu bỗng mở miệng sau nhiều ngày im lặng: “Đặt cho nó một cái tên đi.”

“Gì cơ?” Vưu Tiểu Việt ngẩn ngơ.

“Nó vẫn chưa có tên.” Giọng Diệp Thu Thu lạnh lẽo hơn cả bông tuyết rơi trên mặt, “Cậu suy nghĩ kỹ đi, bây giờ cậu không cần nó, sau này đừng tìm nữa. Dù cậu có tìm thì nó cũng không cần cậu.”

Bỏ đi là bỏ đi, không có tha thứ, cũng không cần bù đắp.

Mấy chục bước cuối cùng, Diệp Thu Thu không bước tiếp nổi. Cô đã nhiều lần tự hỏi, tại sao kiếp trước Hạ Niệm Thu lại bỏ rơi cô, sau khi bỏ rơi rồi, tại sao lại quay lại tìm?

Kiếp trước, mỗi khi đến ngày Rằm tháng Giêng, viện trưởng già đều cảm thán: “Năm đó tuyết rơi nhiều thật, sáng sớm vừa mở cửa đã thấy một bọc tã trên bậc thềm. Mặt mũi con đỏ bừng lên vì lạnh, suýt chút nữa không giữ được mạng nhỏ của con rồi.”

Xung quanh chỉ là một màu trắng xóa của tuyết. Diệp Thu Thu xoay người bước đi, chỉ cảm thấy trước mắt toàn một màu trắng, không thể phân biệt phương hướng, cũng không nghe rõ được âm thanh gì bên tai. Nói chung, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này.

Hình như có ai đó đến kéo cô lại, nghe giọng thì giống Hà Niệm Thu, cả hai kiếp đều yếu đuối như vậy, đến mức ghét cũng không nổi. Thời gian dường như chồng chéo lên nhau, khi đó Hà Niệm Thu đến tìm cô, thậm chí còn quỳ xuống cầu xin cô tha thứ. Lúc đó cô cũng giống như bây giờ, cô hất tay ra, “Chính các người bỏ rơi tôi trước, tôi cũng không cần ai cả, tránh xa tôi ra.”

Đầu óc trống rỗng, chân Diệp Thu Thu mềm nhũn rồi ngất đi.

***

Khi tỉnh lại, cô đang ở trong bệnh viện, mở mắt ra đã thấy Cố Thời Úc, Cố Đông, Cố Nhị và Thạch Đầu, còn có cả Hà Tiểu Anh, tất cả đều ở đây, ai cũng lo lắng đến c.h.ế.t được. Đôi mắt của Cố Thời Úc đã đỏ ngầu, chắc từ lúc cô ngất đi anh chưa được nghỉ ngơi.

Cô gượng cười, “Sao mọi người đều ở đây vậy? Em khỏe lắm mà, ngất một lúc là ổn thôi, sao phải ở lại đây làm gì?”

Cố Thời Úc vừa mở miệng đã khàn giọng. Khoảnh khắc Diệp Thu Thu tỉnh dậy, anh mới cảm thấy mình sống lại. Anh thật sự không dám tưởng tượng nếu cô không tỉnh lại thì anh sẽ thế nào.

“Em đã hôn mê cả một ngày rồi.”

“Chỉ là ngủ một ngày thôi mà.” Diệp Thu Thu có chút lúng túng, giờ cô cảm thấy tinh thần rất tốt, hơn nữa còn đói. Được mọi người quan tâm thế này, cô cũng không quen lắm.

Hà Tiểu Anh khóc đến mức mắt sưng lên suốt một ngày. Lúc này cô nói: “Mọi người có thể để em và Thu Thu ở lại với nhau vài phút không? Em có chuyện muốn nói với cậu ấy.”

Nói xong, cô cúi đầu thật sâu, “Cảm ơn, làm phiền mọi người rồi.”

Cố Nhị vẫn còn có chút không muốn, “Dì Tiểu Anh, con nghĩ giờ mẹ cần cha ở bên cạnh hơn.”

Nhưng Cố Thời Úc lại đuổi Cố Nhị ra ngoài. Suốt một ngày này, Hà Tiểu Anh không rời khỏi bệnh viện dù chỉ một bước.

Cố Thời Úc nhẹ nhàng nói: “Thu Thu, em hôn mê cả một ngày, Tiểu Anh lo lắng chẳng kém gì chúng ta. Em hôn mê không ăn uống gì, cô ấy cũng không ăn uống gì cả. Hai người cứ nói chuyện đi, anh và bọn trẻ sẽ đi mua chút đồ ăn cho hai người.”

Diệp Thu Thu gật đầu, “Em muốn ăn cháo thịt băm trứng bắc thảo và bánh bao nhỏ.”

Trong phòng bệnh chỉ còn lại Hà Tiểu Anh và Diệp Thu Thu. Nước mắt của Hà Tiểu Anh không thể kìm nén được nữa, hôm qua vẻ mặt Thu Thu khi đẩy cô ra thật đáng sợ, cậu ấy nói: Cậu không cần tôi, tôi cũng không cần cậu, lúc ấy tim cô như vỡ vụn.

Cô ôm chầm lấy Diệp Thu Thu, “Thu Thu, chúng ta là bạn tốt cả đời đúng không? Sao cậu có thể không cần tôi chứ? Nếu tôi làm sai điều gì cậu có thể nói, tôi sẽ sửa, tôi đều có thể sửa.”

Diệp Thu Thu thấy lòng chua xót, thầm nghĩ: Cậu là mẹ tôi mà. Cô cười một chút: “Chỉ là có chút buồn chuyện đứa bé của Tiểu Việt thôi, tôi nghĩ ngợi lung tung nói bậy bạ ấy mà. Tôi nhìn cậu từ lúc chúng ta quen biết đến giờ, cậu luôn tiến bộ, cậu rất tốt, luôn luôn rất tốt.”

Lúc này Hà Tiểu Anh mới ngẩng đầu, ấm ức và đau lòng, “Sau này đừng đẩy tôi đi nữa nhé, Thu Thu. Cuộc đời này dài lắm, nếu không có cậu, tôi biết phải làm sao?”

Diệp Thu Thu ngồi dậy, thở dài, nửa đùa nửa thật, “Tôi đâu phải mẹ cậu đâu, tôi không ở bên cậu cả đời đâu. Nhưng tôi thấy Lộ Minh Lễ rất muốn ở bên cậu cả đời đấy. Cậu không tính cân nhắc anh ấy sao? Giảm bớt gánh nặng cho tôi đi, cậu thấy đấy, nhà tôi đã có ba đứa rồi, thêm cậu nữa chắc tôi c.h.ế.t mệt mất.”

Hà Tiểu Anh bị cô chọc cười, “Đúng rồi, cuối cùng Tiểu Việt không bỏ rơi đứa con của cậu ấy. Tiểu Việt đã hối hận, cậu ấy nói dù có khó khăn thế nào cũng sẽ tự mình nuôi dưỡng đứa bé.”

***

Diệp Thu Thu cảm thấy mình giống như đang tiếp đón một đoàn người. Sau khi Hà Tiểu Anh đi ra thì đến lượt Đường Liên Tử, rồi đến Cố Đông ôm cô khóc một trận: “Mẹ nhỏ, mẹ đừng bao giờ bỏ rơi con nữa.”

Diệp Thu Thu chỉ có thể an ủi một hồi, sau đó đến Cố Thạch Đầu, rồi Cố Nhị.

Cố Nhị nhảy lên tố cáo, “Diệp Thu Thu, dì định dọa c.h.ế.t mọi người hả? Dì nghĩ dì chỉ là chính mình thôi sao? Nhà này lớn thì lớn, nhỏ thì nhỏ, nếu dì có mệnh hệ gì, nhà chúng ta cũng sụp đổ mất. Dì có thể vì chúng con mà thương yêu bản thân mình chút được không? Trời tuyết lớn như vậy, mặc ít như thế không ngất mới là lạ!”

Cố Thời Úc đá cậu một cái, “Con nói to quá, làm mẹ con không nghỉ ngơi được, cút ra ngoài.”

Anh mua cháo và bánh bao, Diệp Thu Thu đói quá, ăn hết sạch. Cố Thời Úc luôn ở bên cạnh cô, Diệp Thu Thu ăn xong nằm xuống, “Em không sao nữa rồi, làm thủ tục xuất viện về nhà thôi.”

Cố Thời Úc lo lắng, “Quan sát thêm một ngày nữa nhé.”

Diệp Thu Thu nói, “Giường ở nhà thoải mái hơn.”

Cố Thời Úc đồng ý, anh để Cố Nhị đi làm thủ tục xuất viện. Anh hỏi, “Thu Thu, kiếp trước Hà Tiểu Anh có tìm ai khác không?”

Diệp Thu Thu ngẩn ra, kiếp này Lộ Minh Lê thích Hà Tiểu Anh một lần nữa.

Cô cười, “Có chứ, chính là người đàn ông anh từng cứu.”

Cố Thời Úc: “Lộ Minh Lễ?!”

Loading...