Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 14

Cập nhật lúc: 2025-03-03 21:31:34
Lượt xem: 245

Diệp Thu Thu đi vào sân nhỏ của nhà họ Cố, đứng trong sân là một người phụ nữ trung niên chống nạnh, đây chắc hẳn là Đường Liên Tử, trông bà còn trẻ hơn Lâm Thiết Lan vài tuổi.

Diệp Thu Thu mỉm cười tiến lên, “Mẹ, con đã lấy giấy chứng nhận kết hôn với Cố Thời Úc rồi, con là con dâu của mẹ, mẹ có vui không?”

Đường Liên Tử chớp mắt, cô gái nhỏ trước mắt môi đỏ răng trắng, bà chưa từng thấy cô gái nào xinh đẹp như vậy, lão tam lại có thể mang về một cô con dâu xinh đẹp như thế này. Nếu không phải có giấy chứng nhận kết hôn thì bà có c.h.ế.t cũng không tin được.

Cô gái nhỏ không làm bộ làm tịch, rất tự nhiên, tính cách lại sảng khoái, bà nhìn vào đã thấy dễ gần, cực kỳ hợp tính bà.

“Con trai cưới vợ, mẹ đương nhiên vui rồi.”

Đường Liên Tử lại thấy chua xót, ngay cả lễ cưới cũng không làm cho người ta, giống như năm đó bà cũng chỉ đi bộ đến nhà họ Cố.

Đường Liên Tử giơ giấy chứng nhận kết hôn của con trai lên, cười lớn hạnh phúc, “Lâm Thiết cô chậm một bước rồi, con trai tôi đã có giấy chứng nhận kết hôn, cô có cho bao nhiêu tiền cũng vô ích.”

Cố Trường Thịnh ngạc nhiên, sao lại có giấy chứng nhận kết hôn, con trai lấy sổ hộ khẩu từ đâu ra? Hộ khẩu của con trai chưa chuyển ra ngoài, nhà họ Cố chỉ có một sổ hộ khẩu, nó còn nằm trong rương gỗ ở phòng ông mà.

“Lão tam lấy sổ hộ khẩu ở đâu?”

Quỷ Thủy Tụ suy nghĩ một lúc, “Cha, con khẳng định tối hôm qua mẹ đã lén lấy sổ hộ khẩu cho lão tam, cha quên rồi à, mẹ có vào phòng lấy vải cho em ấy.”

Chắc chắn là lúc đó mẹ lấy sổ hộ khẩu ra cho lão tam rồi, có lẽ em ấy cũng thú nhận với mẹ chồng rồi chăng?

Lão Tam muốn cưới một cô gái bị nhà chị cả từ hôn nên không dám nói thẳng với cha, vì vậy lão tam kêu mẹ chồng lén lấy sổ hộ khẩu nhà, trời ơi, họ không thể nghĩ cho cả gia đình này chút nào sao?

Mẹ chồng cũng quá ích kỷ, cơ hội để con trai cô đi học ở Hải Thị cũng bị hủy, Quỷ Thủy Tụ giận mà không dám đối đầu mẹ chồng, cô ta cứ đứng đó rơi nước mắt.

Cố Trường Thịnh thở dài, lão Tam đã nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi còn làm gì được nữa, không thể bắt nó ly hôn được.

Ông nói: “Thiết Lan, lão tam đã kết hôn rồi, thôi đi, sau này không cho họ đến Hải Thị lảng vảng trước mặt con là được.”

Diệp Thu Thu sau này còn muốn tiếp tục học, cô mới hai mươi tuổi, học lại một năm vẫn kịp kỳ thi đại học, mục tiêu của cô là Đại học Đồng Tế ở Hải Thị, kiếp trước cô đã học ngành kiến trúc của trường này.

“Tôi chưa hề đồng ý chuyện này, Hải Thị là nhà chị mua sao? Tại sao tôi không được đến.”

Lâm Thiết Lan gần như ngất xỉu vì tức giận, Diệp Thu Thu thật không biết xấu hổ, tranh thủ trước khi chị về đã lấy giấy chứng nhận kết hôn với lão Tam, đi trước một bước!

Bà ta tức giận đe dọa, “Diệp Thu Thu, sau này cô tuyệt đối không được đến Hải Thị, nếu không tôi sẽ không để cô sống yên ổn.”

Bây giờ bà cũng không thể để Diệp Thu Thu sống yên, mấy cái thủ đoạn chia ngòi ly gián này bà rất giỏi.

Lâm Thiết Lan nói với hai người em dâu, “Công việc của lão đại bị hủy, con trai nhà lão nhin cũng không thể đi học ở Hải Thị, các người đừng trách tôi, trách thì trách Diệp Thu Thu, đều do cô ta không biết xấu hổ mà gả vào đây, bằng không họ hàng chúng ta còn có thể qua lại.”

Diệp Thu Thu sao không hiểu Lâm Thiết Lan đang châm ngòi gây sự, sao cô có thể để bà ta đạt ý nguyện, “Chị cả nói sai rồi.”

“Rõ ràng là chị không đạt được mong đợi nên tức giận, chị mà có lòng thành thì sao ba mươi năm qua vẫn không liên lạc với gia đình, chị giúp anh cả anh hai thì giúp, không giúp cũng đừng đổ lỗi lên đầu tôi.”

Đường Liên Tử thở phào, con trai đã kết hôn rồi ai thèm chịu đựng Lâm Thiết Lan nữa, bà bảo con trai đi trước, “Dù gì con cũng không ở đây, đưa vợ con về đi, đợi mẹ lo liệu chuyện trong nhà xong thì về ăn bữa cơm nhận họ hàng.”

Sau đó, Đường Liên Tử cầm một chậu nước rửa nồi tạt vào mặt Lâm Thiết Lan, “Tiền bẩn của cô tôi không thèm, cút khỏi nhà tôi, sau này con trai tôi nhất định giàu hơn nhà cô.”

Diệp Thu Thu dừng bước, Đường Liên Tử nói đúng, sau này Cố Thời Úc sẽ là người giàu nhất Hoa Thành.

Cả người Lâm Thiết Lan đầy mùi hôi thối, bà đến Hoa Thành dự định sẽ về ngay trong ngày nên không mang theo quần áo thay, thế này làm sao ra ngoài?

Lâm Thiết Lan bị mùi hôi làm cho buồn nôn, bà ta mở miệng chửi, “Đường Liên Tử bà là chó điên sao.”

Người phụ nữ này dám chửi mẹ chồng cô à, Đường Liên Tử tuy lỗ mãng nhưng đối xử tốt với Diệp Thu Thu, còn đưa ba trăm đồng tiền riêng tích góp cho cô làm của riêng, người nào đối xử tốt với mình thì cô không thể để người ta bắt nạt bà ấy.

Cô nắm cổ áo Lâm Thiết Lan lôi ra ngoài, vứt ra xa ba bốn bước, “Từ Hải Thị đuổi đến Hoa Thành cắn người, bà mới là chó điên.”

Lâm Thiết Lan toàn thân hôi thối, nhếch nhác vô cùng, bà cố giữ phong độ thanh cao, răng môi run cầm cập.

TBC

Ả ta là một thôn phụ thô lỗ, lỗ mãng y như Đường Liên Tử, may mà bà đã hủy hôn, Diệp Thu Thu chỉ xứng lấy một người đàn ông vừa ly hôn vừa phá sản như Cố Thời Úc, ả giống như Đường Liên Tử có số nuôi con người khác.

Lâm Thiết Lan mở miệng châm chọc, “Diệp Thu Thu, cô hoàn toàn không sánh được với đại tiểu thư nhà họ Chung, Mạn Mạn mới xứng với con trai tôi, cô học một vạn năm cũng không bằng con bé.”

Diệp Thu Thu nghĩ, ai là Mạn Mạn? À, chính là cô gái mà bà Tống chọn làm con dâu phải không?

“Tôi sao phải so với cô ta, nếu so thì phải so đàn ông, Cố Thời Úc tốt hơn con trai bà một vạn lần, tôi có gì phải ghen tị với cô ta.”

Lâm Thiết Lan loạng choạng, con nhỏ này, miệng như d.a.o vậy sao, cô ta còn muốn so với Mạn Mạn nữa hả, cô ta xứng sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-14.html.]

Đường Liên Tử vui mừng, cô con dâu này nói nghe lọt tai, đúng vậy, con trai bà tốt hơn con trai Lâm Thiết Lan một vạn lần.

“Thôi được rồi, hai đứa mau về đi, Cố Nhị đang chơi với Thạch Đầu, lát nữa mẹ sẽ đi tìm rồi đưa nó về nhà cho các con.”

***

Lâm Thiết Lan trở về nhà ở Hải Thị, bà ngâm mình trong bồn tắm, dù bà đã tắm hai lần vẫn cảm thấy trên người có mùi chua, phải xịt thêm chút nước hoa rồi mới ra ngoài.

Tống Hà nhăn mũi, ông không chịu nổi mùi nước hoa nồng nặc này, “Không phải em nói về quê nhận họ hàng sao? Nhận rồi à?”

“Không tìm thấy, đều c.h.ế.t hết rồi.”

Diệp Thu Thu bị nhà bà từ chối hôn lại chạy đi cưới em trai cùng cha khác mẹ, chuyện xấu như vậy bà không định kể cho Tống Hà, dù sao, họ hàng bên đó trước đây không nhận, sau này cũng không cần nhận.

Tống Hà biết Lâm Thiết Lan đang giận dỗi, dù sao thì họ hàng bên đó ông cũng chưa từng gặp, bao nhiêu năm nay vợ ông không qua lại với nhà ngoại, ông chưa từng gặp cha vợ. Không biết nhà ngoại Lâm Thiết Lan còn những ai? Thôi kệ, dù sao cũng là họ hàng nghèo, không qua lại thì đỡ phiền phức.

“Em ngủ trước đi, tối nay anh có tiệc không về nhà.” Tống Hà nói xong liền ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, Lâm Thiết Lan đập vỡ lọ nước hoa đắt tiền của Pháp bên cạnh, tiệc gì chứ, chẳng phải là qua đêm với con yêu tinh bên ngoài kia.

Cô ta hận tất cả những người phụ nữ quyến rũ, đặc biệt là những người như Diệp Thu Thu, nhìn là biết không phải thứ tốt đẹp gì, giống y như mấy con hồ ly tinh dụ dỗ chồng bà ta, làm sao bà có thể để con trai cưới một con yêu tinh.

Bà còn muốn dùng Diệp Tâm và Diệp Trác Bình để phòng ngừa Diệp Thu Thu đến Hải Thị làm phiền, tạm thời cứ giữ chúng lại đã.

Diệp Thu Thu và Cố Thời Úc từ nhà họ Cố ra ngoài, hai người đứng ven đường chờ xe buýt, cô nói với Cố Thời Úc: “Em muốn về nhà một chuyến để trả lại sổ hộ khẩu.”

Cố Thời Úc sợ Phùng Hà Hương lại làm khó cô, “Để anh đi cùng em nhé.”

Giấy chứng nhận kết hôn đã có rồi, Diệp Thu Thu còn gì phải sợ, “Không cần đâu, em biết nhà anh… nhà chúng ta ở đâu, lát nữa em về ngay.”

Cố Thời Úc vẫn không yên tâm, sợ cô một mình về nhà sẽ chịu thiệt thòi.

Diệp Thu Thu cười: “Yên tâm đi, vợ anh không chạy mất đâu.”

***

Diệp Thu Thu trở về nhà họ Diệp, vừa tới cửa cô đã nghe thấy trong nhà có tiếng nói chuyện của cặp nam nữ trẻ, chắc là anh trai Diệp Trác Bình vừa đi công tác về, cô lười gõ cửa mà dùng chìa khóa của mình mở cửa.

Diệp Trác Bình ngồi ở ghế sofa, anh ta ngẩng đầu lên nói, “Em gái về rồi à.”

Từ Thúy Liên mất việc đành phải bực tức ở nhà, cô ta thấy Diệp Thu Thu không nói gì, sắc mặt trở nên rất khó coi, không biết trước đó hai người họ đang nói chuyện gì mà không tiếp tục chủ đề trước đó, Diệp Trác Bình còn có vẻ áy náy trên mặt

Diệp Thu Thu đưa sổ hộ khẩu cho Diệp Trác Bình, chìa khóa cửa lớn cũng đưa cho anh, “Em kết hôn rồi, chìa khóa nhà không cần dùng tới.”

Diệp Trác Bình vừa nghe Từ Thúy Liên kể hết ngọn ngành, chưa gì em gái đã vội vã kết hôn như vậy, còn lấy một người đàn ông đã ly hôn và có ba đứa con, đời em hai coi như hủy hoại rồi, Diệp Trác Bình cảm thấy áy náy, dù sao nhà họ Diệp cũng có lỗi với em ấy.

Anh ta kéo Diệp Thu Thu lại, nhẹ nhàng nói: “Em gái, chúc mừng em kết hôn, anh cũng không có gì nhiều, tặng em bao lì xì 200 đồng nhé.”

Anh vừa mới được làm quản lý ở khách sạn Hữu Nghị tại Hoa Thành, lúc trước anh đi Hải Thị học tập hai ngày vừa mới về tới nhà, chuyện nhà mấy ngày qua đều do Từ Thúy Liên kể lại, anh cũng không ngờ sự việc lại diễn biến như vậy.

Em gái lấy anh cùng cha khác mẹ của Tống phu nhân, nhưng sau khi Tống phu nhân trở về Hải Thị dường như giấu chuyện này với Tống tiên sinh, đã vậy bà ấy không sa thải anh, cũng không đưa Diệp Tâm về, chắc không sao đâu nhỉ.

Vì vậy, trong lòng anh ta cảm thấy áy náy với em gái, dù sao vị trí quản lý này của anh cũng nhờ em gái mà có, em gái là con gái, không có đám cưới, không có sính lễ cũng không có của hồi môn, quá nghèo nàn rồi. Dù sao cũng là em gái cùng nhau lớn lên với anh, không tặng lì xì thì không đúng.

Anh trở về phòng đếm hai mươi tờ tiền lớn rồi đưa đến trước mặt Diệp Thu Thu.

Diệp Thu Thu: …

Trong ký ức của nguyên thân, anh cả Diệp Trác Bình là người có tính cách hơi nhu nhược, anh tuy không đẩy chủ nhân đi chết, nhưng khi Diệp Thu Thu bị từ hôn, anh ta không hề đứng ra bênh vực còn vui vẻ nhận công việc của nhà họ Tống, giờ đưa 200 đồng là nghĩ có thể mua lại lương tâm của mình sao?

Diệp Thu Thu không để anh ta toại nguyện, “Chị dâu và mẹ bàn nhau đưa em đến trung tâm môi giới hôn nhân đổi lấy 5.000 đồng, anh có biết không?”

Diệp Trác Bình đỏ mặt, không biết trả lời em gái thế nào, chuyện mẹ và vợ bàn bạc anh biết, nhưng biết thì có ích gì, anh không giúp được Diệp Thu Thu, cũng giống như biết Diệp Thu Thu bị nhà họ Tống cố ý từ hôn, anh cũng không dám đến nhà họ Tống nói lý, còn yên tâm nhận vị trí mà nhà họ Tống sắp xếp cho anh.

“Anh đã phản đối, nhưng họ không nghe anh, anh không có cách nào.”

“Hừ…” Nguyên thân vì quá đau lòng mà c.h.ế.t nên cô mới xuyên đến đây, Diệp Thu Thu châm chọc, “Vậy là anh cứ đứng đó nhìn em gái anh đi c.h.ế.t à?”

Diệp Trác Bình không nói được câu nào, Diệp Tâm mới là em gái ruột của anh, nhưng anh cũng có tình cảm anh em với Diệp Thu Thu.

Giờ đây chắc em hai hận anh c.h.ế.t đi được?

Diệp Thu Thu nói: “Thôi vậy, tôi không cần các người đối tốt với tôi, sau này các người cũng đừng đến làm phiền tôi, yên ổn là tốt nhất. Ai làm phiền tôi thì tôi sẽ làm cho người đó gặp phiền hơn.”

Loading...