Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 38
Cập nhật lúc: 2025-03-04 16:19:50
Lượt xem: 219
Quý Thủy Tụ hài lòng rời đi. Ngày mai bốn anh trai, bốn chị dâu, cộng thêm cô và Cố Vệ Hải, mười mấy người đứng canh trước cửa tiệm, cô muốn xem Diệp Thu Thu làm sao mà phá tiệm được!
Bốn chị dâu của Quý Thủy Tụ sau khi em chồng rời đi thì tụ lại bàn bạc. Nhà họ Quý chỉ được chia một phần mười, bốn đứa con trai cộng với bà mẹ cũng phải chia ra, cuối cùng mỗi người không được bao nhiêu tiền, hơn nữa không biết chia được mấy tháng.
Tất cả đều thống nhất ý kiến, “Ngày mai chúng ta qua làm cho có, cửa tiệm không phải của chúng ta, sao phải giúp cô ta đối đầu với nhà họ Cố.”
“Đúng rồi, còn mặt mũi nào nói bà mẹ chồng thiên vị, không nhìn xem mẹ mình thiên vị đến mức nào, vì cô ta mà đắc tội thông gia, bán cả cửa hàng tốt trong nhà, nếu không bán cửa hàng đó, chi tiêu mỗi tháng của cả nhà chúng ta đã đủ rồi, giờ thì hay rồ.”
Bốn chị dâu lén mắng một hồi, rồi dặn dò chồng mình, không được liều mạng, nếu có gì tổn thương, vợ con phải làm sao?
Quý Thủy Tụ vui vẻ trở về nhà khách nói với Cố Vệ Hải cô đã bàn bạc xong với anh chị em nhà mẹ đẻ, ngày mai mọi người đều đến tiệm giúp cô ngăn Diệp Thu Thu phá cửa tiệm, còn bảo Cố Vệ Hải ngày mai xin nghỉ một ngày để đi cùng.
Cố Vệ Hải chẳng buồn để ý đến cô ta, dù sao con cái cũng ở nhà mẹ vợ, anh dọn hết quần áo của mình ra, “Tôi sẽ đến xưởng ở chung với Tiểu Lưu, khi nào tìm được nhà hãy báo cho tôi.”
TBC
Nói xong, anh đóng sầm cửa rồi đi, cả nhà đang chung sống tốt đẹp như vậy, còn cô ta nhất quyết phải làm rối.
Từ sáng sớm Diệp Thu Thu đã đến cửa hàng, anh chị em nhà Quý Thủy Tụ và người thân bên nhà mẹ đẻ, mười mấy người vây quanh trước cửa tiệm, ai ai cũng cầm gậy gộc.
Quý Thủy Tụ thấy cô đi một mình, trong lòng khinh thường, một mình mà muốn phá tiệm à?
Cô ta bước đến nói với Diệp Thu Thu: “Em dâu, tôi đã bàn với người mua sẽ cho cô năm trăm đồng bù đắp chi phí sửa chữa của cô, sao phải đối đầu với tiền bạc, hơn nữa anh chị em nhà tôi đều ở đây, họ không dễ nói chuyện như tôi đâu.”
Dù sao hôm nay cũng không thể để Diệp Thu Thu phá tiệm, cô ta còn phải mở cửa kiếm tiền nữa.
Diệp Thu Thu đẩy cô ta ra, Quý Thủy Tụ chỉ là cổ đông nhỏ, tất cả đều do người khác lên kế hoạch, chính là Đan Lệ Phương.
Cô nghiến răng, “Đan Lệ Phương đâu? Bà ta là bà chủ lớn sao lại không đến?”
Quý Thủy Tụ khinh khỉnh nói: “Đan Lệ Phương là giám đốc nhà hàng Hữu Nghị, bận trăm công ngàn việc, chỉ cần bỏ tiền thôi, cửa tiệm giao cho tôi quản lý.”
Diệp Thu Thu bước đến cửa hàng, Quý Thủy Tụ và vài người anh chị em liền giơ gậy vây quanh. Vài chị dâu chỉ giả vờ, không định đánh nhau thật, nhưng lời thì vẫn phải nói vài câu, không thì em chồng về lại khóc với mẹ chồng, phiền c.h.ế.t đi được.
Mấy chị dâu của Quý Thủy Tụ la lối, “Nhà của chúng tôi, thích bán cho ai thì bán cho người đó.”
“Đúng rồi, đồ độc ác, dựa vào đâu mà phá cửa tiệm của chúng tôi.”
“Trưa nay còn phải mở cửa kinh doanh, không đi chúng tôi sẽ ra tay đấy.”
Diệp Thu Thu không nói hai lời lập tức ra tay. Kiếp trước cô là trẻ mồ côi, từ nhỏ đã bị đám trẻ lớn bắt nạt, côn đã quen đánh nhau, sau này còn học đấu võ, đánh mấy người đàn bà chanh chua này dễ như trở bàn tay.
Hạ gục ba bốn người xong, mấy chị dâu của Quý Thủy Tụ vừa xoa lưng vừa kéo chồng chạy, trời ạ, người phụ nữ này sao hung dữ thế, chỉ cần cãi nhau vài câu, ai cũng xắn tay áo cãi cọ một chút, cũng là cách để báo cáo kết quả, sao lại động tay động chân ngay lập tức?
Mấy chị dâu nói, “Không đánh nữa, đánh không lại, em gái à, không phải chị không giúp em, mà là không đánh lại được.”
Ngẩng đầu lên, họ thấy chồng người phụ nữ này dẫn mười mấy người khỏe mạnh, còn có người từ đồn công an đến, càng sợ hãi trốn xa.
Diệp Thu Thu: … Đây là tình huống gì? Đã nói là đánh nhau cơ mà, không thì cô báo cảnh sát đến làm gì?
Cố Thời Úc cau mày lo lắng, giọng nói hơi vội vàng, sao lại đánh nhau, vợ có bị thương không?
Anh vội vàng bước đến, “Đã bảo đợi anh đến, sao lại ra tay sớm? Có bị thiệt không?”
Diệp Thu Thu chỉ vào mấy người đàn ông đã bị chị dâu của Quý Thủy Tụ kéo đi, ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra với mấy người kia, “Em không thiệt gì, họ không đánh nữa, em cũng không biết chuyện gì xảy ra?”
Tối qua cô đã đoán người nhà mẹ đẻ của Quý Thủy Tụ sẽ đến, Cố Thời Úc đi báo cảnh sát từ sớm, nói có người cản trở Diệp Thu Thu chuyển đồ, tụ tập đánh nhau.
Người đến chính là Diệp Trường An, Diệp Thu Thu không khách sáo, “Phó đồn trưởng Diệp, mười mấy người nhà họ Quý đánh một mình tôi, suýt nữa đánh c.h.ế.t tôi rồi, tôi muốn báo án, phiền ông bắt họ về đồn.”
Nhà họ Quý: …
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-38.html.]
Rõ ràng mấy người bên nhà họ Quý bị đánh, không ai chịu nổi liền phản đối, “Có nhầm không vậy, rõ ràng là Diệp Thu Thu đánh người, sao lại bắt chúng tôi?”
Diệp Trường An trước mặt người ngoài vẫn giữ vẻ nghiêm nghị của phó đồn trưởng, ông chỉ vào gậy gộc trong tay người nhà họ Quý, “Ở khi nhà ga mà dám mang theo vũ khí ẩu đả, còn cần chứng cứ gì nữa không, nếu các người không hợp tác, tôi sẽ báo cáo điều động cảnh sát đến bắt hết các người.”
Đám đàn ông nhà họ Quý lập tức mềm nhũn, họ không dám cãi nhau với đồn cảnh sát. Lúc này bốn chị dâu của Quý Thủy Tụ cũng không nhịn được nữa, vì em chồng mà bây giờ chồng mình bị bắt vào đồn, sau này làm sao ngẩng mặt trước họ hàng và đồng nghiệp.
Các chị dâu tiến lên tát Quý Thủy Tụ một cái, “Tất cả là do con phá hoại này, hại nhà họ Cố chưa đủ, còn chạy về hại nhà mẹ đẻ, từ nay đừng có về nhà nữa.”
Quý Thủy Tụ ôm mặt, không phải đang ngăn Diệp Thu Thu phá tiệm sao, sao lại thành ra thế này?
Lúc này chủ thầu Chu cũng dẫn một đội thợ đến phá cửa tiệm, thời gian tới rất chính xác. Anh đã thấy nhiều, chẳng còn ngạc nhiên gì nữa, toàn là lũ ngu, hại người nhà mình còn không để người ta mang đồ đi, dựa vào đâu mà hưởng lợi.
Anh ta xắn tay áo, “Chủ tiệm Diệp, cô bảo phá thế nào, chúng tôi phá thế đó.”
Diệp Thu Thu cũng phải đến đồn cảnh sát, cô không thể giám sát hiện trường. Cô nói: “Khi thuê tiệm này, nó chỉ có bốn bức tường và nền xi măng, lần đầu tiên sửa chữa là mẹ chồng tôi sửa, các anh cứ hỏi mẹ chồng tôi. Tất cả mọi thứ, kể cả gạch lát sàn, đều phá bỏ hết, trả lại nguyên trạng cho chủ nhà, tường vôi và nền xi măng là đủ.”
“Được thôi, việc này dễ, đảm bảo một ngày là xong.”
Một mình Quý Thủy Tụ bám vào khung cửa không cho thợ vào, nhưng cảnh sát đến và còng tay cô ta lại dẫn đi. Đường Liên Tử bước vào cửa hàng, cửa hàng tốt thế này, tuyệt đối không thể để Quý Thủy Tụ hưởng lợi, phá hết rồi kiện!
Bà chống nạnh, chỉ huy công nhân, “Phá hết cho tôi.”
Diệp Thu Thu đến đồn giải thích sự việc xong rồi quay lại. Đến lúc Quý Thủy Tụ trở về, cửa hàng thức ăn nhanh kiếm tiền ngon lành chỉ còn là nhà thô, mức độ sửa chữa để kinh doanh lại được gần như cần khoảng hai mươi ngày.
Cô ta chửi rủa, “Diệp Thu Thu, mày sẽ gặp quả báo, mày không c.h.ế.t tử tế đâu.”
Diệp Thu Thu chỉ huy người thu mua phế liệu mang hết bàn ghế và bếp đi, cô cho không họ luôn.
Cô cười nói: “Được thôi nhưng trước khi tôi c.h.ế.t phải đòi tiền vi phạm hợp đồng từ nhà cô đã, luật sư sẽ kiện nhanh thôi, đừng nghĩ là có thể sửa chữa ngay bây giờ, trước khi kiện xong tiệm này sẽ bị niêm phong. Kéo dài vụ kiện càng lâu, tổn thất của các người càng lớn, muốn kinh doanh lại à, chuẩn bị tiền bồi thường đi.”
Cửa hàng thức ăn nhanh không thể kinh doanh, những nhân viên trước đây cũng cần giải tán. Họ mới làm việc được hơn một tháng, chủ tiệm Diệp rất tốt, bao hai bữa ăn, lương chưa bao giờ bị khắt khe.
Diệp Thu Thu cảm thấy rất có lỗi, “Việc này xảy ra đột ngột, tôi rất xin lỗi, tháng này mọi người sẽ được trả lương cả tháng, thêm một tháng lương bồi thường.”
Nhân viên vốn buồn bã trở nên vui mừng, vội vàng cảm ơn. Chuyện này không phải lỗi của chủ tiệm Diệp, cô ấy là người bị hại lớn nhất.
Nói gì thì nói, nếu Quý Thủy Tụ làm chủ, chắc chắn sẽ giảm lương, họ cũng không muốn ở lại.
Sau khi giải tán nhân viên, Lăng Hương là người cuối cùng ở lại. Cô nói với Diệp Thu Thu, “Chủ tiệm Diệp, nếu sau này cô còn mở tiệm, tôi vẫn muốn làm việc cho cô. Tôi sẽ tìm việc khác, nhưng yên tâm, tôi đảm bảo không làm cho Quý Thủy Tụ, tôi tuyệt đối không phản bội cô.”
Diệp Thu Thu qua hơn một tháng quan sát, thấy Lăng Hương là cô gái chăm chỉ, cô cười nói, “Được, chỉ cần lúc đó cô muốn quay lại.”
Cố Thời Úc tìm cho Diệp Thu Thu một luật sư tên Lộ Minh Lễ. Buổi trưa họ ăn cùng nhau, anh ta lấy hợp đồng thuê nhà cùng với doanh thu một tháng qua, kèm thêm danh sách sửa chữa, luật sư nói: “Tôi sẽ tính toán khoản bồi thường, chiều nay có thể bắt đầu kiện. Đợi kiện xong tôi sẽ đi.”
Sắp xếp xong chỗ ở cho luật sư Lộ, Diệp Thu Thu hỏi Cố Thời Úc, “Anh quen được luật sư giỏi thế này ở đâu?” Hơn nữa anh ta còn chịu đến Hoa Thành giúp cô kiện.
Cố Thời Úc nói, “Trước đây từng cứu anh ta, nên anh ta trả ơn, với lại anh đã trả phí luật sư cho anh ta, em đừng lo.”
Vụ kiện mới đến phiên đầu, luật sư Lộ đòi bồi thường tổng cộng 11.200 đồng. Quý Thủy Tụ sợ c.h.ế.t khiếp, cô ta cũng tìm luật sư, người đó nói vụ kiện này có thể kéo dài, kéo đến cuối cùng chắc chắn thua, còn làm mất thời gian sửa chữa và kinh doanh, không đáng. Hiện tại chỉ có thể tranh thủ giảm bồi thường càng nhiều càng tốt.
Đan Lệ Phương không ngờ việc mà Mạn Mạn giao lại bị bà ta làm hỏng, hoảng hốt gọi điện cho Chung Mạn Mạn. Bà ta cũng không ngờ bị kiện, còn phải bồi thường nhiều tiền, hỏi Chung Mạn Mạn bây giờ phải làm sao?
Chung Mạn Mạn nói, “Khu vực gần ga tàu đã bão hòa tiệm ăn nhanh, sửa chữa lại cũng không kiếm được nhiều, tiền bồi thường chúng ta không trả, pháp luật sẽ buộc nhà Quý Thủy Tụ trả, nếu họ gây rối, đừng để ý, cái tiệm đó không cần, coi như mất 6.000 đồng mua nhà.”
Đan Lệ Phương tiếc nuối, “Đó là 6.000 đồng mà.”
Chung Mạn Mạn cười nhạo, “Dì thật nông cạn, mục đích của chúng ta là làm hỏng việc kinh doanh của Diệp Thu Thu, không để cô ta tiếp tục kiếm tiền. Chỉ dùng 6.000 đồng để làm được việc này, vẫn rất đáng giá, không cần đầu tư thêm tiền nữa.”
Đan Lệ Phương nghĩ cũng phải, tiền bồi thường hơn 10.000 đồng, dù có bồi thường xong vẫn phải sửa chữa, còn phải chia 20% lợi nhuận, không đáng.