Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 55

Cập nhật lúc: 2025-03-04 16:23:10
Lượt xem: 193

“Vậy tại sao ông lại cho điểm Thang sư phụ thấp quá.”

Thành thật mà nói, Trình Nhạn Sinh không cố tình chấm điểm thấp cho Thang sư phụ. Cuộc thi cần phải công bằng, “Tôi cảm thấy món canh của Thang sư phụ hơi mặn. Tôi cho rằng một đầu bếp giàu kinh nghiệm như Thang sư phụ không nên mắc phải lỗi sơ đẳng như vậy.”

Vì vậy, món ăn của Thang sư phụ trong trận chung kết chỉ nhận được 8,5 điểm từ ông.

Canh hơi mặn? Làm sao có thể được, canh đều do các đầu bếp tham gia tự tay nêm nếm, không thể mặn được. vừa rồi Tống Hà nếm thử đâu thấy mặn, Thang sư phụ không thể mắc lỗi này.

“Chẳng lẽ khẩu vị của ông thiên về nhạt?”

Trình Nhạn Sinh chỉ cười mà không nói gì. Thang sư phụ không thể nhịn được nữa, tiến tới nếm thử món ăn mà ông có nhắm mắt cũng làm tốt.

“Mặn sao? Không thể nào, tay tôi đâu có run lúc nêm nếm, làm sao có thể cho thêm muối…”

Thang sư phụ nếm thử một chút canh, trời ạ, đúng là mặn hơn một chút thật. Tống Hà ngu ngốc nên không nhận ra, nhưng ông là đầu bếp chính, chỉ cần chạm vào nước súp là biết ngay.

Thang sư phụ giận dữ nhìn chằm chằm vào đội ngũ của mình, “Các người… ai đã thêm nửa muỗng muối vào canh của tôi?”

Chỉ có Diệp Thu Thu chú ý thấy, khi Thang sư phụ nói điều này, Thôi Lương Tài đã lùi lại nửa bước, anh ta có tật giật mình.

***

Thang sư phụ càng nghĩ càng thấy không đúng, đội ngũ này ngoại trừ ông, tất cả đều là người cũ của nhà hàng nhà họ Tống. Không biết ai đã phản bội, có lẽ vì Tống Hà đã hợp tác với ông chủ cũ của ông để cạnh tranh ác ý, cố ý hủy hoại danh tiếng của ông, thậm chí có thể sẽ đổ lỗi tại ông cố tình thua cuộc.

Thang sư phụ tức giận nói: “Tống Hà, cậu thật gian xảo, cậu muốn đợi kết quả cuộc thi rồi nói rằng tôi nhận lợi ích từ Thiên Nga Trắng để cố tình nhường họ thắng phải không? Tôi nói cho cậu biết, chính người của cậu không biết đã nhận lợi ích từ ai mà thêm nửa muỗng muối vào canh của tôi, không giành được giải nhất không liên quan gì đến tôi, tôi sẽ không trả lại tiền cho cậu.”

Ông từng là quán quân mùa trước, nhưng giờ lại bị một cô gái hai mươi mấy tuổi đánh bại, danh tiếng cả đời của ông đã bị hủy hoại. Thang sư phụ tức đến mức không muốn nhận vị trí thứ hai, cởi tạp dề rời khỏi sân thi đấu.

Tống Hà: … Chuyện này rốt cuộc là sao?

Phản ứng đầu tiên của Tống Hà là nghĩ Diệp Thu Thu đang trả thù nhà họ Tống, “Diệp Thu Thu, có phải cô đã mua chuộc người trong đội của chúng tôi không? Cô nói đi, cô đã mua chuộc ai?”

Diệp Thu Thu lén nhìn qua, Thôi Lương Tài đã tranh thủ hỗn loạn trốn mất rồi, chắc chắn người làm trò chính là Thôi Lương Tài, nếu không sao anh ta lại bỏ chạy chứ?

Cô nói: “Ông chủ Tống, đừng thua rồi đổ lỗi cho người khác gian lận, tốt hơn là ông nên về điều tra kỹ, có thể là kẻ thù nào của ông đang giở trò nhỏ chứ? Dù sao ông cũng đắc tội với nhiều người như vậy.”

Có người lén thì thầm vào tai Tống Hà rằng Thôi Lương Tài vừa chạy về khách sạn, Tống Hà lập tức hiểu ra, chính là tên tiểu nhân Thôi Lương Tài này làm, chỉ là không biết tên đó bị ai mua chuộc, nhưng sớm muộn gì ông cũng sẽ điều tra ra.

Tống Hà không cam tâm thua cuộc như vậy, đề nghị với ban giám khảo tổ chức lại cuộc thi, “Cuộc thi này không công bằng, tôi đề nghị thi lại.”

Trình Nhạn Sinh không đồng ý, “Ông nghĩ cuộc thi là gì? Ông nghĩ chúng tôi, ban giám khảo ở đây là gì? Ông nghĩ các thí sinh khác là gì? Ông chủ Tống, hãy quản lý đội ngũ của mình cho tốt, lần sau thi đấu đừng để bị chính đầu bếp nhà mình làm hại.”

Hai giám khảo còn lại cũng khuyên, Thang sư phụ đã bỏ đi rồi, dù thi lại nhà họ Tống cũng chưa chắc vào được top ba, tốt nhất là nhận giải nhì đi.

Dù trong lòng không muốn, Tống Hà cũng đành phải nhẫn nhịn.

Ông có thể nhẫn nhịn nhưng Lâm Thiết Lan thì không, chẳng lẽ lại để Diệp Thu Thu giành giải nhất?

Nhất là Chung Văn Hội đang cười châm biếm sau khi xem xong trò hề này, “Trời ơi, hóa ra người từng nấu món canh cá hoa vàng cho ông Trình ở Hoa Thành lại là Diệp Thu Thu, bà Tống, người đầu bếp mà nhà bà tìm kiếm bao lâu nay lại là con dâu tương lai từng bị gia đình bà từ chối, giờ bà có hối hận không?”

Hối hận ư? Lâm Thiết Lan không thể nào hối hận, giống như khi bà cắt đứt với nhà họ Cố ba mươi năm trước và chưa từng quay lại nhà, bà cũng chưa bao giờ hối hận. Diệp Thu Thu luôn đào bẫy muốn trả thù nhà họ Tống, ban đầu là giấu giếm khả năng nấu món canh cá hoa vàng, sau đó đến Hải Thị tham gia thi đấu, không chừng Trình Nhạn Sinh cũng đã nhận lợi ích từ Diệp Thu Thu để hợp tác diễn trò với cô ta. Đúng, chắc chắn là như vậy!

Bà bước nhanh từ hàng ghế VIP xuống, chỉ thẳng vào Diệp Thu Thu mà mắng mỏ, “Con hồ ly tinh, cô nói đi, có phải cô đã quyến rũ giám khảo để được chấm điểm cao không?”

Chắc chắn là như vậy, nếu không con yêu tinh này làm sao có thể vào được chung kết, làm sao có thể giành giải nhất, nhất là Trình Nhạn Sinh này, nghe nói vợ ông ta c.h.ế.t rồi, quay đầu lại liền bị con yêu tinh này dụ dỗ, nếu không tại sao ông ta lại chấm cho Diệp Thu Thu điểm cao như vậy?

Lâm Thiết Lan không thèm quan tâm đến thân phận của Trình Nhạn Sinh, “Tôi biết rồi, cô đã thành công quyến rũ Trình Nhạn Sinh đúng không, quả thật là một con đĩ trèo lên nhờ đàn ông, sau khi lợi dụng Cố Thời Úc xong, liền bám lấy người đàn ông giàu có hơn, cô thật đê tiện. Nhà tôi không cần cô, đúng là kịp thời cắt lỗ, nếu không người bị cắm sừng bây giờ chính là con trai tôi.”

Tống Hà bị những lời lẽ xằng bậy của Lâm Thiết Lan làm cho toàn thân lạnh toát. Thật ra, nếu bà chỉ vu khống người khác mà đó là người bình thường thì không sao, dù sao mọi người cũng thích hóng chuyện, chẳng quan tâm chuyện đó thật hay giả. Nhưng người này là Trình Nhạn Sinh, con cáo già này mềm nắn rắn buông, những kẻ đắc tội với ông ta cuối cùng hoặc bị ông ta nuốt chửng hoặc bị cạnh tranh đến phá sản.

“Bà đang nói bậy bạ gì vậy, mau về nhà ngay!”

Tống Hà hối hận c.h.ế.t đi được, không nên để Lâm Thiết Lan đến đây xem Diệp Thu Thu bị bẽ mặt, giờ lại thành ra mọi người đều xem nhà họ Tống bị bẽ mặt.

“Tôi không nói bậy, nhìn cô ta là biết ngay có bộ mặt của yêu tinh, làm sao không quyến rũ đàn ông?”

Bà Tống lạnh lùng cười, không thèm để ý đến ám hiệu của Tống Hà, “Diệp Thu Thu vốn không phải thứ tốt đẹp gì, các người có biết vì sao nhà tôi lại từ hôn không?”

Các phóng viên thích nhất là moi móc những chuyện riêng tư này, lập tức vây quanh bà Tống, “Vì sao vậy? Chẳng phải là hai bên tự nguyện hủy bỏ hôn ước sao?”

“Phi, cô ta chỉ biết tự tô vẽ cho mình thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-55.html.]

Bà Tống đắc ý nói, “Các người không biết à, chị dâu ruột của Diệp Thu Thu đã tìm thấy thuốc tránh thai trong túi cô ta. Cô ta không biết giữ mình, không biết đã quan hệ với bao nhiêu đàn ông rồi, gia đình tôi tất nhiên không thể nào chấp nhận cô ta.”

Cố Nhị lạnh lùng nhìn Lâm Thiết Lan đang bôi nhọ Diệp Thu Thu trước các phóng viên, cậu cúi đầu nói với Trình Viên Viên bên cạnh: “Có thể giúp anh một việc không? Ra ngoài đón một người vào đây.”

Trình Viên Viên liền ôm chặt cánh tay của Cố Nhị, “Được chứ, anh Cố Niên, anh đồng ý nhận sự giúp đỡ của em, có phải là đồng ý làm bạn với em rồi không?”

Cố Nhị có chút ngượng ngùng, “Em thật ngốc, anh đối xử với em hung dữ như vậy mà em vẫn muốn làm bạn. Em yên tâm, em giúp anh, sau này em có việc gì anh cũng sẽ giúp em.”

“Được mà.” Viên Viên chủ động nắm tay Cố Nhị, “Anh Cố Niên, anh muốn đi đón ai vậy?”

Trong căn phòng, mọi người đều bị thu hút bởi chuyện bát quái do bà Tống tự kể, không ai chú ý đến việc Cố Nhị và Trình Viên Viên đã lẻn ra ngoài, Hạ Thành cũng không cản, chỉ lẳng lặng đi theo sau hai người họ.

Từ Thúy Liên đã đợi ở cửa sân thi rất lâu rồi nhưng vẫn chưa vào được, cô ta sốt ruột đến mức đi vòng quanh. Khi thấy Cố Nhị và cô bé kia đi ra, cô ta vội vàng tiến lại gần.

Cố Nhị ngồi xổm trên bậc thang cao, nhìn xuống Từ Thúy Liên phía dưới, “Bà là chị dâu cũ của mẹ nhỏ tôi đúng không? Bà cứ cố vào sàn đấu làm gì?”

Bị một đứa trẻ mười tuổi nhìn chằm chằm, Từ Thúy Liên lạnh cả sống lưng. Kỳ lạ thật, sao cô lại sợ một đứa trẻ mười tuổi chứ?

Khí thế của Từ Thúy Liên đã giảm đi nhiều, không vào được sàn đấu khiến cô ta mất tinh thần. Chẳng lẽ lại chạy đến đây vô ích? Từ Thuý Liên không cam lòng chút nào.

“Tôi, tôi không phục, tôi đã làm nhiều việc cho nhà họ Tống như vậy, tại sao tôi chẳng được gì cả lại còn bị ly dị. Lâm Thiết Lan không cho tôi sống yên, tôi cũng sẽ không để bà ta yên.”

Lâm Thiết Lan nói cô là đồ bỏ đi, có kết cục hôm nay là đáng đời, ngay cả việc làm rửa bát cũng không cho còn đuổi cô đi. Từ Thúy Liên chờ ở đây chỉ để đợi sàn đấu kết thúc, trước mặt mọi người cũng khiến bà Tống cao cao tại thượng phải nếm mùi bị người đời phỉ nhổ.

Cố Nhị lắc đầu, “Bà ở đây sẽ không gặp được bà ta đâu. Những phu nhân giàu có đều đi bằng lối VIP.”

Từ Thúy Liên không cam lòng, “Vậy… phải làm sao?”

“Chúng ta thỏa thuận một giao dịch. Tôi không quan tâm ai là người khiến bà bỏ thuốc vào túi của Diệp Thu Thu. Sau khi vào trong, bà cứ nói là Lâm Thiết Lan bảo bà làm như vậy. Tôi sẽ đưa bà vào.”

Từ Thúy Liên do dự, ban đầu là Đan Lệ Phương xúi giục, sau đó bà Tống cũng ngầm đồng ý. Vì vậy cô mới làm chứ không muốn gây oan ức cho Diệp Thu Thu. Cô ta dự định nhân cơ hội này tống tiền Cố Niên, “Nếu cậu cho tôi tiền, cậu bảo tôi nói gì tôi cũng nói.”

Dù sao mục đích của cô cũng là trả thù và kiếm tiền, ai cho cũng như nhau. Cố Niên là con của Cố Thời Úc, chắc chắn có thể lấy tiền từ cha mình.

Cố Nhị cười khẩy, “Bà chưa đủ tư cách để tôi dùng tiền mua chuộc. Bà nhìn xem, tôi còn chẳng thèm dùng tiền mua chuộc bà. Điều này đủ để bà biết rằng ngay cả Lâm Thiết Lan cũng không coi bà là người đáng để dùng tiền mua chuộc, vậy nên đừng mơ tưởng đến tiền.”

Từ Thúy Liên ấm ức c.h.ế.t đi được, ngay cả một đứa trẻ cũng khinh thường cô. Cô ta tức giận nói: “Vậy thì dựa vào đâu tôi phải giao dịch với cậu?”

“Tôi có thể đưa bà vào, không có tôi thì bà không thể giải tỏa cơn giận này.”

Cố Nhị nói: “Không chỉ Lâm Thiết Lan ở trong đó mà con gái của Đan Lệ Phương là Chung Mạn Mạn cũng ở trong đó. Bà nghĩ mà xem, nếu không phải Chung Mạn Mạn muốn đính hôn với nhà họ Tống, thì mẹ nuôi của cô ta là Đan Lệ Phương đã không tiếp cận bà, cũng không quen biết được Diệp Trác Bình, càng không có cơ hội cướp đi chồng bà. Bà bị ly dị, mẹ nuôi của Chung Mạn Mạn ít nhất phải chịu trách nhiệm một nửa. Bà không căm hận bọn họ sao?”

Chỉ cần nghĩ đến việc thủ phạm gây ra vụ ly dị của bà cũng đang ở trong đó, Từ Thúy Liên nghiến răng ken két, chỉ muốn xé xác họ, “Được, cậu đưa tôi vào, tôi nhất định sẽ xé xác bọn họ.”

Cố Nhị đứng dậy, “Được, vậy đi thôi.”

TBC

Hạ Thành nhìn vào đôi mắt sóng yên biển lặng của cậu thiếu niên, cả đầu đều tê dại. Cậu ấy mới mười tuổi thôi mà. Người ta mười tuổi còn chơi bùn đất, vậy mà cậu ấy đã bắt đầu học cách thao túng lòng người. Đứa trẻ này lớn lên sẽ trở thành người đàn ông thâm trầm hơn cả Trình Nhạn Sinh, đáng sợ thật.

“Cố Niên, những chuyện như thế này không phải là việc mà một đứa trẻ mười tuổi nên nghĩ đến. Không phải sức lực của cậu nên dành cho việc học sao?”

Cố Nhị quay lại nhìn thanh niên cao lớn hơn mình không ít, khóe miệng nhếch lên một chút khinh bỉ, “Anh thật ngây thơ. Bảo vệ gia đình còn phân biệt tuổi tác à? Tại sao, tôi mới mười tuổi thì đáng phải nhìn mẹ kế của mình bị nhà họ Tống bắt nạt? Anh nhìn đi, cả căn phòng đều đang chờ cười nhạo dì ấy. Dì ấy là mẹ tôi! Tôi thấy bảo vệ người nhà của mình dùng thủ đoạn gì cũng không sai.”

Hạ Thành:… bị cậu nhóc mười tuổi chất vấn đến câm lặng. A, anh bị một đứa trẻ mười tuổi chế giễu.

“Nhưng cậu làm thế có phải quá đáng quá không? Cậu đang bảo người ta khai man đấy…”

Cố Nhị rất cố chấp không nghĩ mình sai. Hồi đó Tống Hà còn bảo thư ký mua chuộc Diệp Trác Bình khai man để giúp mẹ nuôi của Chung Mạn Mạn thoát tội.

“Nhà họ Tống làm chuyện này trước, tôi chỉ đáp trả lại thôi. Tôi nói với anh này, để bảo vệ gia đình của mình, tôi có thể làm bất cứ điều gì quá khích.”

Hạ Thành xoa xoa thái dương, không nói gì. Nếu nói ra thì nhà họ Tống cũng quá đáng thật, nào là hủy hôn, nào là phóng hỏa đốt cửa hàng. Nhưng Cố Niên mới mười tuổi thôi mà, cậu ấy có phải quá cực đoan rồi không?

Anh định tìm cơ hội nói với Diệp Thu Thu, người mà Cố Niên đang âm thầm bảo vệ, cô ấy cần phải hướng dẫn cậu bé thật tốt. Đừng để sau này làm ra chuyện gì phạm pháp, pháp luật sẽ không bỏ qua cho cậu.

Trình Viên Viên tuy không hiểu họ đang nói gì, nhưng cô bé biết rằng anh Cố Niên đang bảo vệ gia đình.

Bảo vệ gia đình thì có gì sai chứ? Cô bé cũng muốn có người bảo vệ mình như vậy.

Trình Viên Viên nhảy lên ôm cổ Cố Nhị, rồi thơm lên má cậu ấy một cái, “Anh Cố Niên, em quyết định rồi, em cũng muốn làm người nhà của anh.”

Tác giả có lời muốn nói: Đóng dấu tung hoa~

Chương sau bắt đầu đi theo tuyến tình cảm của nam nữ chính.

Loading...