Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 69
Cập nhật lúc: 2025-03-04 21:15:16
Lượt xem: 160
Đường Liên Tử nghe nói con trai và con dâu sẽ đến ăn cơm nên bà đi ra ngoài chờ, khi thấy Liên Hồng Nhụy lại dám đứng chặn đường. Đường Liên Tử nổi cơn thịnh nộ, lớn tiếng mắng mỏ: “Lão tam, mẹ đã dạy con phải sống cho đàng hoàng, ở ngoài đường mà con đứng nói chuyện với phụ nữ khác trước mặt vợ mình là sao? Con có biết xấu hổ hay không! Mau về đây ngay!”
Diệp Thu Thu kéo Cố Thời Úc đi, cô nói: “Cố Thời Úc, em không có cấm anh nói chuyện với phụ nữ.”
Cố Thời Úc gật đầu: “Anh biết, anh chỉ không nói chuyện với cô ta. Anh biết em không thích cô ta.”
Không biết tại sao trong lòng Diệp Thu Thu lại có chút vui vẻ.
Vừa bước vào cửa, Đường Liên Tử đã cầm một thanh củi chờ sẵn ở cửa, bà đánh lên người Cố Thời Úc: “Người ta chặn đường thì con né đi, sao còn đứng đó nói chuyện lâu vậy hả, không biết giữ khoảng cách à? Con có bị hâm không?”
Cố Thời Úc không né tránh, anh bị đánh vài cái rồi xin tha: “Mẹ, con sai rồi.”
Diệp Thu Thu vội lên trước giải thích: “Mẹ, do con muốn nói vài câu với cô ta. Mẹ cũng biết tính con rồi, không phản bác lại thì con không thoải mái, không liên quan gì đến Cố Thời Úc đâu.”
Đường Liên Tử lúc này mới ngừng tay, dù sao thấy con trai con dâu đã hòa thuận, bà cũng vui. Chỉ cần nhà bên cạnh không làm phiền thì càng hoàn hảo hơn.
Hôm nay Cố Thạch Đầu muốn ăn gà xào cay, Đường Liên Tử cũng không tiếc, bà bắt con gà trống nuôi ở nhà ra. Diệp Thu Thu đun nước, Cố Đông không chịu được cảnh g.i.ế.c mổ gia cầm trong nhà nên Cố Thời Úc cầm con gà trống ra ngoài làm thịt để bọn trẻ không phải nhìn thấy.
Liên Hồng Nhụy đi đến trước cửa nhà mình, cô ta quay đầu nhìn lại, góc nghiêng của Cố Thời Úc thật đẹp, sau năm năm không gặp, anh ta càng trở nên trầm tĩnh, khí chất hoàn toàn khác trước. Cô có cảm giác như Cố Thời Úc đã trở thành một người khác.
Phù Nhị Hoa cấu nhẹ con gái một cái, liếc nhìn người đàn ông đang dùng nước sôi nhúng lông gà, bà khinh thường nói: “Đừng nhìn nữa, đàn ông chỉ biết quanh quẩn trong bếp và lo cho vợ thì không bao giờ có tiền đồ. Con rể đến rồi, nó động tay đánh con là sai, lát nữa nó sẽ xin lỗi con.”
Thực ra chuyện không có gì to tát, con gái muốn ra ngoài làm việc, con rể không đồng ý nên hai người cãi nhau. Con rể uống say rồi động tay đánh vợ, sau đó con gái muốn ly hôn, đầu năm đã một mình về nhà đòi ly hôn. Bây giờ con rể đến xin lỗi và đón nó về, nhiêu đó đủ cho cả mặt mũi lẫn thể diện. Vì vậy Phù Nhị Hoa khuyên con gái về sống tiếp cho yên ổn.
Du Quảng Quân biết vợ lần này tức giận thật, vừa thấy Liên Hồng Nhụy vừa bước vào nhà, anh ta quỳ phịch xuống đất: “Thực sự là uống say, anh không biết anh đã đánh em. Anh hứa sẽ không có lần sau.”
Liên Hồng Nhụy không nói gì, đến giờ thân thể cô vẫn còn đau, nhất là khi thấy Cố Thời Úc chăm sóc vợ, anh ta còn nói nước nhúng lông gà có mùi tanh, bảo vợ vào nhà nghỉ ngơi, anh ta sẽ nhúng và chặt gà xong đưa cho vợ, còn cô ta chỉ việc nấu ăn thôi. Điều này khiến lòng Liên Hồng Nhụy chua xót vô cùng.
Đúng là không nên so sánh đàn ông với nhau, so rồi thì không thể sống tiếp nổi.
Du Quảng Quân đứng dậy lấy lòng mẹ vợ: “Mẹ, công việc của Liên Dương con đã sắp xếp ổn thỏa rồi, vào làm trong xưởng t.h.u.ố.c lá của chúng ta, đảm bảo trong vòng ba năm sẽ có nhà, có công việc tốt như vậy, năm nay nhất định sẽ cưới được vợ.”
Phù Nhị Hoa vui mừng khôn xiết, xưởng t.h.u.ố.c lá là nơi làm việc tốt, đãi ngộ cao, phúc lợi tốt. Nhà Cố lão nhị trước kia cũng không lấy được vợ, sau này vào làm trong xưởng t.h.u.ố.c lá mới cưới được cô gái nhà họ Quý. Nếu không phải vì công việc tốt sao nhà họ Quý có thể nhìn trúng nhà họ Cố chứ.
Liên Dương nghe nói công việc đã ổn thỏa liền nịnh hót: “Anh rể giỏi thật, trưa nay em sẽ uống với anh vài ly.”
Liên Hồng Nhụy thấy tình hình như vậy biết chắc chắn nhà mẹ đẻ sẽ không ủng hộ mình ly hôn nữa, cô bèn đặt điều kiện: “Tôi trở về cũng được, nhưng tôi phải đi làm, tôi chấp nhận đưa hết lương ra thuê bảo mẫu.”
Du Quảng Quân không đồng ý, lần trước cãi nhau cũng vì chuyện này: “Đi làm mệt lắm, em cứ ở nhà trông con, chăm sóc ông bà và bếp núc là được rồi, thời gian còn lại em muốn làm gì cũng được.”
Liên Hồng Nhụy tức giận: “Làm xong những việc đó anh tưởng còn thời gian sao? Hay là anh thử ở nhà chăm sóc một vài ngày xem thế nào.” Người như Diệp Thu Thu ấy à, cô ta có ba đứa con mà Cố Thời Úc còn mở quán cho cô ấy kia kìa.
***
TBC
Diệp Thu Thu không quan tâm đến chuyện đồn đại của nhà họ Liên bên cạnh, Đường Liên Tử chỉ mất một buổi trưa thôi đã nghe thấy tin tức về nhà họ. Phù Nhị Hoa đúng là biết khoe khoang, con rể sắp xếp cho con trai vào làm trong xưởng thuốc lá, rồi còn đón con gái về nhà. Gia đình ấy thật kỳ lạ, nhưng Đường Liên Tử không nói cho con dâu biết những chuyện này để khỏi làm phiền lòng cô.
Từ trước đến nay ngày mùng Hai không có ai đến thăm hỏi nhà họ Cói, nhưng năm nay ngoại lệ. Vừa ăn xong bữa trưa, em dâu của Cố Trường Thịnh đã đến thăm, bà ta mang theo một cân đường trắng, một miếng bánh, một cân táo mật và một túi lạc.
Vừa vào cửa, không một lời chào hỏi, bà đã hỏi Cố Trường Thịnh về công việc: “Anh hai, chúng em không hề yêu cầu cao, chỉ cần sau Tết để con trai nhà em đi theo lão tam vào Thâm Thị làm việc, con gái thì đến làm việc trong quán của vợ lão tam. Hai đứa nhà em đều nhanh nhẹn chăm chỉ lắm.”
Nghe nói công việc này lương rất cao, nếu không đến đặt trước, qua ngày mùng Tám người ta tuyển đủ rồi, sau này muốn mở miệng cũng khó.
Cố Trường Thịnh cảm thấy bất lực, bây giờ trong nhà ông không còn là người quyết định, ông phải xem sắc mặt vợ. Ông muốn giữ chút thể diện trước họ hàng ở quê nhà, nên nhìn Đường Liên Tử: “Hay là bà xem…”
“Xem cái gì mà xem, không được.” Đường Liên Tử không có thiện cảm với bất kỳ người thân nào bên nhà họ Cố, lập tức từ chối: “Người thân dưới quê nhiều thế, ông nhận một người thì mai kia có thể đến mười người khác tìm tới. Vợ chồng lão tam đâu có mở tiệm từ thiện, đừng tới làm phiền họ.”
Khúc Liễu Nhi là em dâu của Cố Trường Thịnh, nghe vậy không vui chút nào. Đúng là lúc đó nhà bà xây nhà và cưới vợ cho con trai, ông anh cả đã giúp hai nghìn tệ, khi đó ông anh giàu có. Ông anh đã bảo là cho vậy mà sau đó đi đòi lại. Tiền đã xây nhà rồi, đi đâu kiếm tiền trả lại cho ông ấy?
Đúng là Đường Liên Tử còn nhớ chuyện này.
“Đường Liên Tử, chị không phải chị dâu chính thức của tôi, anh cả tôi còn chưa c.h.ế.t mà. Chị lấy quyền gì làm chủ gia đình họ Cố chúng tôi, anh cả là của chung, không phải chỉ của gia đình nhỏ của chị đâu. Chị lấy quyền gì không cho con trai và con gái tôi làm việc?”
Diệp Thu Thu không có tính tình tốt như vậy, cô nói: “Nhà thím ai muốn vào thành làm việc cũng được.”
Khúc Liễu Nhi vui mừng, vốn dĩ bà không thích người vợ mới này của tam ca nhà họ Cố, cô ta hung dữ hơn cả Đường Liên Tử, không ngờ lại đồng ý.
Cô cười tươi, “Vẫn là cháu dâu hiểu chuyện, mẹ chồng cháu trong mắt không có người nhà, ích kỷ vô cùng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-69.html.]
Diệp Thu Thu cười nhẹ, “Tôi cũng ích kỷ đấy, ‘Nhất Chiêu Tiên’ này là của tôi, các người đi đâu làm việc cũng được, nhưng không được đến nhà tôi. Cô tìm Cố Thời Úc hay cha chồng tôi cũng vô ích, đây là lời tôi nói. Tuy tôi không làm chủ được nhà họ Cố, nhưng tôi có thể làm chủ Cố Thời Úc, chồng tôi cũng nghe lời tôi.”
Cô ngẩng đầu chế giễu, “Sao hả, thím có tức không? So với tôi, chắc thím thấy mẹ chồng tôi trước đây thật yếu đuối dễ bắt nạt nhỉ!”
Khúc Liễu Nhi chưa từng gặp con dâu nào kiêu ngạo như vậy, dám nói thẳng trước mặt cha chồng, nếu là con dâu của bà, chắc đã sớm bị đuổi về nhà mẹ đẻ rồi.
“Anh cả, anh quá chiều chuộng vợ lão tam rồi.”
Cố Trường Thịnh vừa xấu hổ vừa giận, “Chuyện nhà tụi nó, tôi đã không làm chủ được từ lâu rồi.”
Diệp Thu Thu không khách sáo đuổi bọn họ đi, “Anh em ruột thịt của Cố Thời Úc, tôi còn chưa đồng ý cho họ về, các người là họ hàng xa đừng đến đây tự chuốc lấy xấu hổ. Nhà tôi không giữ các người lại ăn tối đâu.”
Khúc Liễu Nhi tức giận chửi mắng quay về, mặt Cố Trường Thịnh đen sì đi ra ngoài, không biết đi đâu.
Diệp Thu Thu nói: “Mẹ, có cần đi tìm ông ấy không?”
Đường Liên Tử hừ một tiếng, “Mặc kệ ông ấy, chắc lại đi uống rượu với lão lãnh đạo đã nghỉ hưu của ông ấy rồi.”
Lão lãnh đạo trước đây rất oai phong, trong nhà nói một là một, nói hai là hai, từ khi nghỉ hưu thì càng ngày càng sợ vợ. Hai người ai bị ấm ức ở nhà thì hẹn nhau ra quán rượu uống.
Đường Liên Tử nói: “Thật lạ, trước đây ông ấy cứng rắn vậy mà mẹ chỉ nổi loạn vài lần, ông ấy lại nhún nhường. Sớm biết thế này, mẹ chẳng chịu đựng mấy chục năm, nên xử lý ông ấy từ sớm cho ngoan ngoãn.”
Diệp Thu Thu đáp: “Phụ nữ phải cứng rắn một chút, ông ấy muốn sống yên ổn thì phải nhượng bộ thôi.”
Đường Liên Tử lắc đầu, “Con còn trẻ, hiểu biết còn ít. Cha con thế này đã được xem là tốt, ông ấy cũng hiểu mẹ đã chịu khổ mấy chục năm, già rồi nên mới chịu mềm mỏng. Bao nhiêu đàn ông vì anh em hay cha mẹ mà đánh vợ, chẳng ít đâu con. Con chưa từng thấy nhưng mẹ thì thấy nhiều rồi. Như Khúc Liễu Nhi kia, con dâu bà ta muốn ra ở riêng, bị bà ta chửi là bất hiếu, còn xúi con trai đánh con dâu đến nửa sống nửa chết.”
Diệp Thu Thu suýt bật dậy, “Lại thêm một vụ bạo hành gia đình nữa à! Thằng nào dám động tay chân với con, con sẽ trói chân nó lại giữa đêm, đánh gãy chân nó, để nó chẳng thể nhúc nhích được nữa. Sau này không phải mặc sức con hành hạ sao.”
Đường Liên Tử: …
Bà tự hỏi sao lại đi nói chuyện này với con dâu, mãi sau mới nói: “Con trai mẹ không phải loại người đó đâu, con đừng có ra tay nhé.”
Nói đến việc trói lại, Cố Thời Úc đột nhiên đỏ mặt, Đường Liên Tử thấy con trai như vậy lại tưởng hai người thật sự có động tay động chân, nhưng bà tin con trai mình, nếu có động tay động chân thì chỉ có anh bị ăn đòn thôi.
Bà lo lắng hỏi con trai: “Con không bị con dâu trói lại đánh đấy chứ? Trên người có vết thương không? Cho mẹ xem nào.”
Cố Thời Úc đỏ cả tai, “Mẹ hỏi cái gì vậy, Thu Thu sao có thể ra tay được, đừng để cô ấy nghe thấy.”
Hôm nay Diệp Thu Thu có tâm trạng tốt, vừa hấp xong vài chiếc bánh đường, cầm một chiếc lên nhưng bị nóng không giữ nổi, vội vàng ném cho Cố Thời Úc, “Anh thích đồ ngọt, ăn đi. Các người vừa nói gì vậy, ai động tay động chân à?”
Cố Thời Úc vội đáp: “Không ai động tay động chân cả, em nghe nhầm rồi.”
Cố Thạch Đầu chạy đến cũng đòi ăn bánh, Diệp Thu Thu bảo cậu đi rửa tay, rồi lấy ra một đĩa bánh cho mọi người ăn. Cả nhà vừa ăn bánh vừa nói chuyện, làm chuyện lúc nãy qua đi.
***
Ngày mùng tám Nhất Chiêu Tiên mở cửa buôn bán. Cố Thời Úc phải đến rằm tháng Giêng mới quay lại công trường làm việc, nên hàng ngày anh đều đến quán. Lúc thì giúp Diệp Thu Thu mua đồ, lúc thì giúp cô nhào bột. Lăng Hương cười thầm nói với Đường Liên Tử: “Thím Đường này, thím có thấy anh Cố với chị Diệp trước Tết không tốt bằng bây giờ không?”
Đường Liên Tử vừa tức vừa cười, “Chỉ biết quanh quẩn bên vợ, chẳng ra hồn gì cả.”
Diệp Thu Thu nói: “Cố Thời Úc, thời gian quý giá thế này anh nên đi kiếm tiền, cái quán nhỏ của em không cần anh, mau biến đi.”
Diệp Thu Thu: … Cô chẳng thể cãi lại được.
Khách sạn Thiên Nga Trắng cũng mở cửa, La Thời Phương đến tìm Diệp Thu Thu, “Tiểu Diệp, hôm nay em có bận không?”
Diệp Thu Thu thực ra không cần phải ở lại cửa hàng, vì cô đã chuẩn bị sẵn các nguyên liệu và gia vị bí mật để làm nước lẩu cùng với đồ ngâm. Lăng Hương quản lý của cửa hàng, có thể điều hành mà không xảy ra sai sót nào. Diệp Thu Thu hỏi: “Thời gian của em rất linh hoạt, có chuyện gì vậy chị La?”
La Thời Phương cười nói: “Ôi chao, em vẫn chưa biết à, đối diện trường Nhất Trung mới mở một quán cá hầm cải chua Hà Ký, việc kinh doanh khá tốt, chúng ta nên đi xem thử. Chị đang nghĩ đến việc thêm món này vào thực đơn của nhà hàng mình.”
Vị giác của Diệp Thu Thu rất nhạy, chỉ cần nếm qua là cô có thể tái hiện lại hương vị. Ngày hôm đó, có một khách quen đến Thiên Nga Trắng ăn và nói rằng họ muốn ăn món cá hầm cải chua. Mấy người đều hỏi nhà hàng có món đó không nên La Thời Phương mới mời Diệp Thu Thu cùng đi xem thử món cá hầm cải chua kia.
Cá hầm cải chua à? Diệp Thu Thu suy nghĩ kỹ, món này chỉ xuất hiện ở những quán ăn phổ thông vào cuối những năm 80, ai mà lại có tầm nhìn xa đến mức mở quán cá hầm cải chua sớm như vậy nhỉ?
Cô nghĩ rằng mình nên đi xem thử.
Trường Nhất Trung là một trong những trường tốt nhất ở Hoa Thành, khu vực xung quanh trường dần trở nên sầm uất. La Thời Phương chỉ vào quán cá hầm cải chua mới mở đối diện: “Trông mới mẻ quá, cá hầm cải chua là cá gì nhỉ? Chúng ta ăn trưa ở đó luôn đi, chị mời em.”