Xuyên Không Về Ba Mươi Năm Trước, Chọn Vợ Kế - Chương 92

Cập nhật lúc: 2025-03-05 14:05:45
Lượt xem: 148

Liên Kiều tố cáo Diệp Thu Thu không chuyên tâm học hành, xin nghỉ phép để đi nơi khác làm ăn buôn bán, có thể gây ảnh hưởng xấu đến không khí của trường học.

Thực ra không phải trường không cho học sinh lớp 12 xin nghỉ phép, nhưng Diệp Thu Thu không thể lừa dối nhà trường, xin nghỉ phép đi làm ăn buôn bán. Nếu không phải từ bạn học Chung Mạn Mạn nghe được tin này, nhà trường vẫn bị lừa dối.

Gần đây, Liên Kiều và bạn học Chung Mạn Mạn có quan hệ rất tốt, cũng vì quan hệ tốt mà nghe được từ trong cuộc trò chuyện, Chung Mạn Mạn quá lương thiện, đã yêu cầu cô đừng nói với nhà trường, còn nói Diệp Thu Thu rất khổ, làm mẹ kế cho người khác còn phải vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, mọi người đừng làm khó, giúp cô ấy che giấu.

Dựa vào cái gì mà phải giúp cô ta che giấu, chính cô ta tự nguyện hạ mình làm mẹ kế cho người khác, đáng thương cũng là do cô ta tự tìm, nghe được tin này, Liên Kiều liền chạy đi nói với cô giáo Phùng, cô giáo Phùng là mẹ của Diệp Thu Thu, để cô giáo đến quản giáo con mình.

Cô giáo Phùng không nói hai lời, dẫn cô đến gặp hiệu trưởng, đồng thời tố cáo với cô giáo Quý của ban ba, ai bảo cô giáo Quý cho phép Diệp Thu Thu nghỉ phép. Cô giáo Phùng yêu cầu hiệu trưởng đuổi học Diệp Thu Thu.

Cô giáo Quý gọi Diệp Thu Thu đến văn phòng hiệu trưởng, giận dữ trách móc cô không chịu cố gắng: “Sớm biết em đi hội chợ thương mại, chắc chắn cô không phê duyệt phép nghỉ.”

Gần đây Diệp Thu Thu tiến bộ rất nhiều, em ấy là một học sinh tiềm năng, cô Quý đau lòng không dứt, học sinh lớp 12 ai mà không tranh từng giây từng phút, vậy mà em ấy còn chạy đi hội chợ thương mại, kiếm tiền chẳng lẽ không thể đợi vài năm? Nếu năm nay thi không đậu, chẳng phải còn phải lãng phí một năm ôn thi, sao trẻ con đều không biết tính toán thời gian như vậy chứ.

Chủ nhiệm ban chín, Phùng Hà Hương, cũng có mặt. Dù cô giáo Quý lén lút phê bình Diệp Thu Thu, nhưng cô vẫn bảo vệ học sinh của lớp mình trước mặt người khác. Còn cô giáo Phùng sao xứng đáng làm mẹ? Hồi đó cô ta ép con gái ruột bỏ học, giờ lại đi tố cáo con gái ruột, cô ta còn tính là một người mẹ nữa không?

Chuyện có lớn gì đâu, chỉ cần phê bình giáo dục nghiêm túc là được, đâu cần phải đuổi học, ngay trong thời điểm này, bảo em ấy đi học nhờ trường nào, học sinh nào bị đuổi học ở trường Nhị Trung, các trường khác cũng không nhận đâu.

Phùng Hà Hương cười lạnh, con bé c.h.ế.t tiệt tự chuốc lấy mà thôi. Diệp Thu Thu còn muốn thi đại học ư, giờ thì tự làm tự chịu bị đuổi học, chẳng trách được ai khác. Việc tự ý xin nghỉ đi làm ăn buôn bán này mà không chặt đứt, sao trường Nhị Trung đối mặt với toàn bộ học sinh và phụ huynh trong trường?

Diệp Thu Thu tranh nói trước khi Phùng Hà Hương mở miệng, chủ động nhận lỗi với hiệu trưởng, “Hiệu trưởng, em sai rồi, em biết không nên kiếm cớ kiếm lý do, nhưng nhà em bị lừa 20,000 đồng tiền hàng, nếu em không đi hội chợ thương mại bán hàng sẽ phải bán cửa hàng để trả nợ. Em còn có ba đứa trẻ phải nuôi, em cam đoan từ nay sẽ không tái phạm, xin trường cho em một cơ hội nữa.”

Cô thấy hiệu trưởng đã động lòng liền tỏ vẻ bi thương, lại tung ra một tin động trời. “Diệp Trường An nói với em, em là do ông ấy nhặt về. Em nghĩ có lẽ vì lý do này mà cô Phùng mới không ưa em, phải không? Mặc dù cô Phùng đối xử không tốt với em, nhưng em làm mẹ kế cho người khác thì nhất định sẽ chăm sóc ba đứa trẻ trong nhà cho tốt, không thể để chúng bỏ học. Thầy bỏ qua cho em đi, em sẽ thi đậu đại học. Hiệu trưởng, xin trường cho em thêm một cơ hội, đừng đuổi học em.”

Khi Diệp Trường An nói cho cô biết cô không phải con ruột của nhà họ Diệp, Diệp Thu Thu không hề ra ngoài kể khổ. Lần này Phùng Hà Hương nhắm vào cô, cô không ngại làm lớn chuyện, cho hiệu trưởng biết rằng cô là do nhà họ Diệp nhặt về, mấy năm Phùng Hà Hương trước thay cô làm hồ sơ nghỉ bệnh, đến bây giờ lại yêu cầu đuổi học, tất cả đều là cố ý nhắm vào.

Cô giáo Quý nghe mà lòng xót xa, trời ơi, hóa ra Diệp Thu Thu không phải con ruột, Phùng Hà Hương đến giờ vẫn còn giấu. Thảo nào cô bé mới hai mươi tuổi đã kết hôn, chắc bị ép đến mức không ở nổi trong nhà nữa.

Cô Quý tràn đầy chính nghĩa nói, “Cô Phùng, cô đừng quá đáng như vậy, phép là tôi phê duyệt, nếu đuổi học thì nhà trường cứ đuổi học tôi, đừng làm khó Diệp Thu Thu. Em ấy đi học mà trải qua đủ tam tai năm hạn, kéo dài đến hai mươi mốt tuổi mới học lớp 12, cô tự hỏi lương tâm mình, kết quả hôm nay có phải lỗi của cô không?”

Phùng Hà Hương giận đến điên lên, bà còn chưa nói lời nào thì con nhỏ c.h.ế.t tiệt này đã chiếm được sự đồng tình, đều tại Diệp Trường An, tại sao lại nói cho Diệp Thu Thu biết nó là con nhặt về, bây giờ hay rồi, nó nói ra làm sao mà bà không mất mặt được.

“Đừng có nói dối, cái gì mà nhặt về, em ấy là con ruột của tôi.”

Diệp Thu Thu thản nhiên nói: “Thật sao? Trường học không tin có thể đi hỏi Diệp Trường An, nếu Diệp Trường An lật lọng còn có thể về quê hỏi thân thích hàng xóm, mới có mười mấy năm thôi, em không tin thân thích hàng xóm ở quê không ai nhớ rõ thời gian bà ta mang thai sinh con. Em có phải là con nhặt về hay không, hỏi một cái là rõ.”

Phùng Hà Hương chóng mặt một trận, sao bà dám về quê, đừng nói đâu xa, trưởng đồn công an ở trấn quê năm đó còn sống, ông ấy là người chứng kiến Diệp Trường An nhận nuôi con nhỏ c.h.ế.t tiệt này.

Diệp Thu Thu không phải con ruột, tin tức này khiến hiệu trưởng suýt chút nữa ngồi không vững, hiệu trưởng Viên nói: “Vì Diệp Thu Thu đã nhận lỗi, chúng ta sẽ cho em ấy một cơ hội nữa.”

Phùng Hà Hương không chịu, “Như vậy không được, không thể vì em ấy kể khổ mà bỏ qua quy định của trường, phải trừng phạt, nếu không, tôi không ngại làm lớn chuyện, đưa đến Cục giáo dục nhờ phân xử.”

Đến lúc đó, chỉ sợ hiệu trưởng cũng phải chịu xử phạt.

Diệp Thu Thu: …Phùng Hà Hương chắc là điên rồi.

Hiệu trưởng Viên thở dài, “Cô Phùng, tôi không ngờ cô lại là người như vậy.”

Ông quyết định, “Thế này đi, kỳ thi tháng này, nếu Diệp Thu Thu thi vào top 100 của khối, em ấy sẽ được ở lại, nếu không đạt thì năm sau học lại một năm, mọi người có ý kiến gì không?” Hiệu trưởng Viên đưa ra quyết định này vì thấy Diệp Thu Thu tiến bộ rất nhanh, em ấy học lại với thành tích như tên lửa, vào top 100 chắc chắn không có vấn đề.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-ba-muoi-nam-truoc-chon-vo-ke/chuong-92.html.]

Phùng Hà Hương không đồng ý, “Không được, vào top 100 vẫn chưa đủ để nhà trường cho em ấy một đặc ân như vậy, phải vào top 50, nếu không thì đuổi học!”

Cô Quý đập bàn, “Cô Phùng, hiện giờ cô ép buộc hiệu trưởng đuổi học học sinh lớp chúng tôi, tôi với cô không xong!” Top 100 của khối Nhị Trung đã đủ để đậu vào trường đại học loại một, Phùng Hà Hương cố tình bắt nạt người.

Diệp Thu Thu ngăn cản cô Quý đang nổi giận, cô nói: “Được, em chấp nhận quyết định xử phạt này.”

Cô Quỷ vội vàng nói: “Diệp Thu Thu, em hãy suy nghĩ cho kỹ.”

“Không vào được, em cũng chấp nhận.” Diệp Thu Thu cảm thấy nếu cố gắng ôn tập một chút thì vào top 20 không thành vấn đề, chỉ là Phùng Hà Hương không hiểu được năng lực của cô thôi. Nhưng một khi điều kiện này có hiệu lực, Phùng Hà Hương đừng hòng thăng chức ở trường Nhị Trung nữa, bà ta không xứng.

Cô nói: “Hiệu trưởng Viên, cô Quý, em hy vọng chuyện em là con nhặt về chỉ có bốn người chúng ta biết trong trường mà không truyền ra ngoài.”

Hiệu trưởng Viên suy tư hỏi: “Tại sao lại như vậy? Trường sẽ công bố quyết định kỷ luật lần này với em. Em không muốn mọi người biết là vì bị mẹ kế khó dễ mà em mới đối mặt với nguy cơ bị đuổi học sao?”

Đến lúc đó, dư luận chắc chắn sẽ đứng về phía Diệp Thu Thu. Dù em ấy không đạt được top 50 có thể vẫn có nhiều thầy cô và bạn bè đứng ra xin thay em ấy, giữ lại một con đường để cứu vãn.

Cô giáo Kỷ nói: “Cô Phùng đã đối xử với em như thế, sao em còn nghĩ cho cô ta?”

Diệp Thu Thu lắc đầu: “Em nghĩ cho 52 bạn học ban chín. Ban chín là lớp trọng điểm của trường, em không muốn chuyện cá nhân của mình ảnh hưởng đến tâm trạng của cô Phùng. Cô ấy mà buồn thì sẽ ảnh hưởng đến các bạn cùng lớp. Các bạn ấy đã nỗ lực suốt ba năm, nhiều người còn thi lại nữa, không ai có thể lãng phí thời gian được.”

Nói vậy nghe cũng có lý, cô giáo Quý nghiến răng, vậy dễ dàng cho Phùng Hà Hương quá. Trong lòng cô vẫn không phục, đợi hết khóa này, cô nhất định sẽ đề nghị với nhà trường về hân phẩm của Phùng Hà Hương không phù hợp để tiếp tục làm chủ nhiệm.

Hiệu trưởng Viên thầm khen ngợi cô bé này. Đúng vậy, chuyện này càng lớn thì lớp tốt nghiệp năm nay càng bị ảnh hưởng, không còn cách nào khác, đành để Diệp Thu Thu chịu thiệt thòi.

Hiệu trưởng nói: “Được, quyết định vậy đi.”

Rất nhanh sau đó, trường đã thông báo về việc Diệp Thu Thu xin phép nghỉ học. Tạm thời không ghi vào hồ sơ, nhưng nếu không lọt vào top 50 trong kỳ thi tháng sẽ bị đuổi học.

Giáo viên và học sinh trong trường gần như sôi sục. Đúng vậy, bây giờ không bị ghi lỗi, nhìn qua như không có hình phạt, không ghi vào hồ sơ nhưng nếu không vào được top 50 thì sẽ bị đuổi học, điều này thật quá nghiêm khắc. Trong lúc nhất thời mỗi người cảm thấy bất an, nỗ lực vươn lên.

Bạn cùng bàn của Diệp Thu Thu, Hứa Trương Dương, người có mối quan hệ khá tốt với cô, đụng nhẹ vào cô bằng khuỷu tay, hạ giọng nói: “Diệp Thu Thu, có phải cậu đã đắc tội với hiệu trưởng không?” Nếu không thì sao hình phạt lại nghiêm trọng đến mức bị đuổi học như vậy.

Diệp Thu Thu nhìn chằm chằm lên bảng đen: “Đừng nói bậy, hiệu trưởng là người công bằng nhất, không được phép bôi nhọ thầy ấy.”

Cô giáo Quý ném một cục phấn vào đầu Hứa Trương Dương: “Đang trong giờ học còn nói chuyện, Hứa Trương Dương, đứng lên nghe giảng cho tôi!”

Cô giáo Quý đang đầy bụng tức giận, chẳng có nơi để trút, Diệp Thu Thu đã như vậy rồi, thời gian thì cấp bách, thế mà Hứa Trương Dương lại lôi kéo em ấy nói chuyện trong giờ học. Không được, phải chuyển chỗ Diệp Thu Thu lên ngồi hàng đầu, để không ai quấy rầy cô bé.

***

Gần đây Diệp Thu Thu không được ai yêu mến, cô muốn hỏi tình hình kinh doanh của cửa hàng thì Đường Liên Tử lại cầm chổi đuổi cô ra ngoài: “Mau quay về ôn thi đi, đừng quan tâm tới việc kinh doanh của cửa hàng nữa. Từ giờ cho tới kỳ thi, con không được đến nữa.”

Bây giờ là lúc nào rồi mà Thu Thu vẫn còn tâm trí lo cho việc kinh doanh cửa hàng chứ, bà mong Thu Thu có thể ở lại trường nội trú luôn.

Diệp Thu Thu thực sự có lòng tin vào bản thân, đừng nói là vào top 50, chỉ cần cô cố gắng ôn thi cấp tốc thêm một chút, nếu không có gì bất ngờ, vào top 20 chắc cũng không thành vấn đề. Trưa hôm ấy, khi cô đang xếp hàng lấy cơm trong nhà ăn, cô tình cờ gặp Hà Tiểu Anh.

TBC

Mấy tháng gần đây, cô luôn âm thầm quan sát Hà Tiểu Anh. Sự tồn tại của cô ấy rất mờ nhạt, điểm số học kỳ này liên tục giảm. Diệp Thu Thu tìm hiểu một chút, bạn cùng lớp của họ nói là do Lôi Thải Vân cứ cách mười ngày lại dẫn Hà Tiểu Anh đi xem mắt một lần, làm cô ấy mất tinh thần ôn thi, kết quả mới giảm sút nghiêm trọng như vậy.

Nhà trường cũng đã cử giáo viên đến nhà nói chuyện, khuyên bảo Lôi Thải Vân, nhưng bà ta lại cầm chổi đuổi hết giáo viên đến khuyên đi, còn nói con gái thi đậu đại học cũng chẳng có ích gì, thà lấy chồng sớm còn hơn. Chuyện nhà bà, không cần người khác lo, trường học cũng không thể thuyết phục được Lôi Thải Vân.

Loading...