Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 104
Cập nhật lúc: 2024-10-04 20:01:27
Lượt xem: 78
Bóp vai cũng không có động tĩnh, nội tâm cảnh giác của Lục Kiến Vi bắt đầu thả lỏng.
Nàng có thể ngăn trở tạp âm, nhưng Lam Linh đại diện cho Thiên Lí Lâu, điều này buộc nàng phải tuỳ thời chú ý, kịp thời phòng bị.
“A.” Thanh âm nhu mị tận xương đột nhiên vang lên: “Đừng xằng bậy, khách điếm còn có người.”
Bình Vu cười khẽ: “Sợ cái gì, không thích?”
“Hì hì, thích.”
Lục Kiến Vi nổi da gà đầy đất.
Không nghĩ tới tiểu thanh niên thanh thanh sảng sảng lại là người thích ám muội chọc ghẹo người khác.
Không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Kế tiếp chính là một vài thanh âm không thể miêu tả, Lục Kiến Vi không tự giác nhướng mày.
Chưa gì đã gấp gáp vậy sao?
Cũng không câu nệ thế tục, không sợ người khác dị nghị bàn tán?
Nàng rất có hứng thú tiếp tục lắng nghe, coi như là đang nghe kịch truyền thanh, thuận tiện học tập học tập.
Ở xã hội hiện đại, người theo đuổi nàng không ít, nhìn qua đều có vẻ đạo mạo nghiêm trang, nhưng sau khi tiếp xúc mới phát hiện không sến thì cũng là ngốc, tiếp tục ở bên nhau chỉ khiêu chiến lòng kiên nhẫn của nàng.
Do đó nàng từ trong bụng mẹ đến nay vẫn là cẩu độc thân.
“Phim hành động” xem không ít nhưng kinh nghiệm thực chiến lại bằng không, hai người Thiên Lý Lâu cống hiến một vở kịch truyền thanh hấp dẫn, đây là phúc lợi ngoài ý muốn.
Đêm khuya tĩnh lặng, nên nghe một vài thứ đặc biệt chút.
Nàng ở trong phòng vui vẻ thưởng thức, những người trong khách điếm lại khổ không nói hết.
Khách điếm chế tác bằng gỗ, hiệu quả cách âm kém, hai người Lam Linh lại không muốn che giấu nên thanh âm truyền khắp cả toà khách điếm.
Những người khác không giống Lục Kiến Vi có thể ngăn trở tạp âm, đành phải che lỗ tai lại.
Nhưng Lam Linh cấp bậc cao, trong thanh âm thậm chí có nội lực hỗn loạn cùng với lực xuyên thấu cường đại, chỉ che lỗ tai thì căn bản vô dụng.
Vân Mộng Hạ Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-104.html.]
Trong phòng tiểu nhị, Trương bá mạnh mẽ che lại lỗ tai Nhạc Thù, thậm chí còn dùng tới nội lực.
Nhưng nội lực lão chỉ mới cấp bốn, phải biết Lam Linh là cao thủ cấp sáu!
Tiết Quan Hà tuổi trẻ khí thịnh, nghe được thiếu chút nữa chảy m.á.u mũi, cũng may kịp thời vận chuyển phù hồi tâm kinh đem m.á.u mũi ép trở về.
Năm người ở lầu hai cách một tầng nên càng nghe rõ mồn một.
Đào Dương mặt đỏ tai hồng, tâm thần không yên, luyện công thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma; Ngụy Liễu là hoàng hoa khuê nữ đã xấu hổ đến mức dùng chăn gắt gao bao lấy chính mình; ba người Phùng Viêm mắt to trừng mắt nhỏ, bọn họ tra án nhiều năm, kinh nghiệm cũng xem như phong phú, mặc dù không chịu nhiều ảnh hưởng nhưng lại không thể tĩnh tâm tu luyện.
Giường chung phòng cho khách, Kim Phá Tiêu đang muốn mở miệng mắng chửi thì đột nhiên bên tai một mảnh thanh tịnh, cả người phảng phất như được làm lễ rửa tội.
Hắn kịp thời phản ứng, cười nói: “Đa tạ trận pháp của Ôn huynh.”
“Không cần khách sáo.”
A Nại lại lầm bầm: “Công tử vốn đã nghỉ ngơi không tốt, yêu nữ kia hết chuông kêu lại la to, đúng là làm người ta nhức hết cả đầu.”
“Ha ha, nàng chính là cao thủ đứng thứ ba sau lâu chủ Thiên Lí Lâu, ngươi cẩn thận bị nàng ta nghe được.” Kim Phá Tiêu trêu chọc.
Ôn Trứ Chi nhắc nhở: “Yến huynh đang bế quan, không biết có chịu ảnh hưởng hay không?”
Thông thường mà nói, võ giả bế quan sẽ chọn nơi thanh tĩnh để tránh bị người khác quấy rầy, nếu không cẩn thận sẽ tẩu hoả nhập ma.
Sau khi Yến Phi Tàng đánh bại huynh đệ Hắc gia xong, tạm thời không tìm được nơi nào phù hợp chỉ có thể ở khách điếm bế quan.
Hắn tin tưởng khách điếm sẽ hộ hắn chu toàn.
Ai có thể ngờ Lam Linh sẽ làm ra hành vi như thế, thật sự là làm người ta không có lý do và mặt mũi đi ngăn cản nàng.
“Cũng đúng!” Kim Phá Tiêu vội nói: “Ta đi xem hắn thế nào!”
Hắn lao ra khỏi phòng, một chân bước lên bậc thang.
Thanh âm Lục Kiến Vi truyền ra khỏi phòng, ngữ điệu xa xôi kỳ ảo làm người ta vừa nghe đã mất đi dục vọng thế gian.
“Nhân năng thường thanh tĩnh, thiên địa tất giai quy… Trừng kỳ tâm, nhi thần tự thanh, tự nhiên lục dục bất sinh, tam độc tiêu diệt… Quan không diệc không, vô không sở không…”
Mọi người: “……”
Hai người Lam Linh: “……”