Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 125
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:17
Lượt xem: 48
Lục Kiến Vi không đành lòng nhìn một sinh mệnh nhỏ bé biến mất, hơn nữa nàng cũng muốn mượn cơ hội này thử nghiệm một chút y thuật bản thân.
Nếu lão đại phu nói chỉ có khách nhân giang hồ mới có thể cứu, vậy nàng không bằng cho chính mình cùng Ngưu gia một cơ hội, cho dù nàng cứu không được thì trong khách điếm có nhiều cao thủ giang hồ như vậy, nhất định có quen biết danh y, có lẽ sẽ có cơ hội cứu trị.
Trương bá tuân lệnh, dưới ánh mắt vạn phần cảm kích của huynh đệ Ngưu gia, lão mở cửa viện môn, Lục Kiến Vi bảo bọn họ ôm đứa bé đi vào phòng tiểu nhị.
Đứa bé được đặt trên giường, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, dáng vẻ như sắp chết.
Tiết Quan Hà cùng Nhạc Thù đều chạy tới nhìn, mặt lộ vẻ không đành lòng.
Rốt cuộc là tên khách nhân giang hồ phát rồ nào lại hạ độc thủ với một đứa bé như thế?
“Các ngươi ra ngoài trước đi.” Lục Kiến Vi phân phó.
Ngưu Sơn nghe Lục Kiến Vi lên tiếng mới ngẩng đầu nhìn nàng, thấy nàng dung mạo cực kỳ xinh đẹp, lại còn trẻ tuổi thì không khỏi hoảng hốt.
“Ca, đây là khách điếm Lục chưởng quầy, ngươi cùng ta ra ngoài trước đã.” Ngưu Cường lôi đường huynh ra khỏi phòng, thấp giọng nói: “Đây chính là Lục chưởng quầy vô cùng lợi hại mà trước đây ta từng nhắc với ngươi.”
Hắn thân với chưởng quầy Duyệt Lai tửu lầu, lại thêm được Tiết lão gia hỏi thăm khách điếm nên mới biết tin Tiết thiếu gia đã bái sư Lục chưởng quầy.
Ngay cả lão võ giả như Trương bá cũng đều bái phục Lục chưởng quầy, có thể thấy Lục chưởng quầy nhất định là một vị cao thủ đức cao vọng trọng.
Bọn họ không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Ngưu Sơn kinh ngạc: “Nhưng ngươi chưa từng nói Lục chưởng quầy là một nữ tử trẻ tuổi.”
“Nàng là nam hay nữ quan trọng sao?” Ngưu Cường hỏi lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-125.html.]
Ngưu Sơn sửng sốt một lúc, đột nhiên lắc đầu nói: “Không quan trọng.”
Chỉ cần có thể cứu mạng nhi tử hắn, những thứ khác đều không quan trọng.
Phòng tiểu nhị rất nhỏ, chỉ chứa đủ một chiếc giường cùng một rương áo lót, đến một cái bàn con cũng không có.
Huynh đệ Ngưu gia dầm mưa tới, xe bò chỉ có một tấm ván không có nơi che mưa chắn gió, nhưng y phục trên người đứa bé lại khô ráo sạch sẽ, không hề có chút ẩm ướt, có thể thấy Ngưu Sơn đã bảo vệ nhi tử rất kỹ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lục Kiến Vi ngồi ở mép giường duỗi tay sờ mạch Ngưu Tiểu Hỉ.
Nàng chưa bao giờ bắt mạch cho người khác, nhưng mô hình người do hệ thống sản xuất ngoại trừ có thể ghim kim còn có thể mô phỏng được mạch tượng các chứng bệnh khác nhau, cho tới bây giờ xác suất khảo hạch chuẩn xác của nàng luôn từ 90% trở lên.
Chính vì thế nàng mới đồng ý cứu đứa bé. Đây dù sao cũng là một sinh mạng, nàng không thể xem là trò đùa.
Mạch tượng đứa bé cực kỳ mỏng manh, cứ như giây tiếp theo sẽ tắt thở, trong miệng còn ngậm một miếng nhân sâm miễn cưỡng giữ mệnh.
Nhưng nhân sâm cũng không thể duy trì sự sống, muốn cứu nó cần phải giải độc.
Ngoại trừ độc dược, đứa bé còn trúng công kích của khách nhân giang hồ, trong cơ thể có nội lực di chuyển, nó không phải võ giả lại còn nhỏ tuổi, kinh mạch không chịu được.
Nếu không giải trừ nội lực thì cho dù có giải độc, đứa bé cũng sẽ ngày đêm đau đớn cho đến khi kinh mạch đứt đoạn mà chết.
Lục Kiến Vi lại kiểm tra mắt mũi môi lưỡi của Ngưu Tiểu Hỉ, kết hợp mạch tượng phân tích dẫn đến kết luận.
“Độc đứa bé này trúng là Quần Phương Đố, thành phần chính lấy từ nước của Thiết Tâm Đằng, tương truyền là do một vị cao thủ dùng độc chế tạo ra để trừng phạt trượng phu phong lưu cùng tình nhân của hắn, sau này được Thần Y Cốc phá giải. Có đúng không Tiểu Khách?”
Y thư nàng xem có giải thích tường tận, thỉnh thoảng sẽ chú thích xuất xứ nguồn gốc độc phương, phương thuốc và kỹ năng y thuật.
Tiểu Khách: “…… Đúng.”
Thời điểm nó không mặn không nhạt bảo Lục Kiến Vi học dược lý, nó cũng không ngờ tới nàng sẽ học được nhanh như vậy.