Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 143
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:43
Lượt xem: 73
Ngụy Liễu thần sắc đau thương: “Các sư huynh đệ trong sơn trang không biết, nhưng có lần ta đi trang điểm cho t.h.i t.h.ể các vị sư tỷ đã mất, tình cờ phát hiện nguyên nhân cái c.h.ế.t của bọn họ rất kỳ lạ, cho nên ta bèn lật xem danh sách đệ tử qua đời của sơn trang, phát hiện các sư tỷ ngoài ý muốn qua đời, tu vi trung bình đều là cấp ba hoặc dưới cấp ba, tuổi tác cũng rơi vào khoảng hai mươi tám.”
“Súc sinh!” A Nại căm giận thóa mạ: “Ngụy cô nương, nơi như thế ngươi tốt nhất đừng nên lưu lại, tránh cho bản thân dính một thân bùn tanh.”
Ngụy Liễu không khỏi nhìn về phía Lục Kiến Vi, chần chờ nói: “Trang chủ tuy xấu xa, nhưng các đồng môn trong trang phần lớn lại đều ôn thiện trạng nghĩa, ta cũng không biết nên làm thế nào cho phải.”
Nàng tuy rằng không sụp đổ như Đào Dương, nhưng cũng không biết con đường phía trước nên đi thế nào.
Nhàn Vân sơn trang vốn vô tội, kẻ có tội nằm ở con người.
Lục Kiến Vi nhìn ra được ý của nàng, suy nghĩ vài giây cuối cùng vẫn lựa chọn vạch trần.
“Sơn trang vô tội, đệ tử sơn trang cũng không có tội, nhưng muốn vận hành sơn trang cần có tiền, tiền từ nơi nào ra? Ngươi có nhắc đến sư tỷ quá cố của mình, liệu có phải các nàng là công cụ kiếm tiền không chính đáng của một người hoặc một vài người nào đó hay không? Sơn trang như thế ngươi vẫn còn muốn lưu lại?”
Sắc mặt Ngụy Liễu đột nhiên trắng bệch, nếu toàn bộ chi phí tiêu dùng của sơn trang đều đến từ tiền bán mạng của các sư tỷ, vậy nàng…
Ngụy Liễu nhịn không được nôn khan một tiếng.
Đào Dương nghe vậy chỉ cảm thấy như sét đánh giữa trời quang, cả người run lên, tay cầm kiếm cũng không vững, sắc mặt trắng xanh đan xen, nhịn không được quay sang chất vấn Tống Nhàn:
“Những điều sư muội nói đều là sự thật? Lục chưởng quầy nói cũng là thật? Rốt cuộc ngươi có làm như vậy không? Tiểu Trúc thì sao? Cái c.h.ế.t của Tiểu Trúc cũng không phải ngoài ý muốn?”
Tiếc rằng Tống Nhàn không trả lời được hắn, lão chỉ có thể nằm trên đất trừng to hai mắt, thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít.
“Tiểu Trúc lại là ai?” A Nại hỏi ra tiếng lòng của mọi người.
Ngụy Liễu nhìn Đào Dương lúc này gần như phát điên, trong mắt là thần sắc phức tạp.
“Khi còn nhỏ Trúc sư tỷ đã cứu mạng Đào sư huynh, bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-143.html.]
Có điều Trúc sư tỷ lớn lên xinh đẹp nhưng thiên phú lại không cao, trong một lần ra ngoài làm nhiệm vụ thì ngoài ý muốn bỏ mình.
“Ồ.” A Nại lại hỏi: “Người trong sơn trang các ngươi đều là cô nhi?”
“Đúng vậy, chúng ta đều do sư phụ nhặt về.”
A Nại giống như tùy ý nói: “Có chắc thật sự là cô nhi được nhặt về không? Nếu là tùy ý nhặt về tại sao có thể nhặt được hai đứa trẻ xinh đẹp như Ngụy cô nương và Đào công tử đây? Những đệ tử khác trong sơn trang có phải cũng rất xinh đẹp không?”
“……”
Sắc mặt hai người càng lúc càng trắng, đồng tử co rút, hô hấp cũng dần trở nên dồn dập.
Vân Mộng Hạ Vũ
Trước đó không ai nghĩ tới điều này, sau khi A Nại chỉ ra, mọi người càng nghĩ lại càng kinh hãi.
Nếu…… Bọn họ vốn dĩ không phải cô nhi thì sao?
Sắc mặt những người còn lại cũng chấn động.
Nếu đó là sự thật thì Tống Nhàn có bị thiên đao vạn quả cũng không hết tội, tội nghiệt hắn gây ra thật sự quá nặng.
“Hàn sứ, tội trạng Tống Nhàn xin giao cho Huyền Kính Tư điều tra, đồng thời hi vọng các ngươi thông cáo thiên hạ.” Ánh mắt Lục Kiến Vi xẹt qua những còn lại người: “Phí bảo hộ lúc nãy, ngoại trừ tiểu nhị khách điếm ra thì mỗi người một vạn lượng.”
Nàng ra giá cao một chút, đến lúc đó có người trả không nổi có thể giảm dần xuống.
Nhưng không có ai lên tiếng phản bác.
Tính mạng vĩnh viễn quan trọng hơn tiền tài, tình hình khi nãy nguy cấp như vậy, nếu không phải Lục chưởng quầy và cao thủ có mặt, những người ở đây tuyệt đại đa số đều sẽ mồ yên mả đẹp.
Ôn Trứ Chi trước tỏ thái độ: “Lục chưởng quầy, tình thế vừa rồi nguy cấp, may có ngươi ngăn cơn sóng dữ mới bảo hộ mọi người được chu toàn, Ôn mỗ tình nguyện trả cho A Nại, Kim huynh và bản thân mỗi người hai vạn lượng.”
Mắt Lục Kiến Vi vèo một cái sáng ngời, quả nhiên là phú hào rộng lượng!