Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 148
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:51:50
Lượt xem: 61
Có một vài khách nhân giang hồ không thuộc phe phái nào, đơn giản chỉ đến tụ tập xem náo nhiệt, bàn tán xôn xao.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nghe nói manh mối đều truyền ra ngoài mấy ngày rồi, thật sự không có ai giải được sao?”
“Nếu thật sự đơn giản như vậy, Bạch Hạc sơn trang khẳng định đã sớm lấy được bảo vật rồi, còn cần chờ đến hiện tại sao?”
“Cũng đúng, không biết khi nào mới giải được.”
“Ta ngược lại hy vọng sẽ không giải được, nếu không sau này cũng không biết sẽ c.h.ế.t thêm bao nhiêu người.”
“Dù sao ta cũng không hiểu được, những thế lực lớn kia có nhiều tiền như thế, tiền chuộc hơn mười vạn lượng cũng lấy ra được, tại sao lại chú ý đến một bảo vật?”
“Làm gì có ai chê tiền nhiều? Càng huống hồ bảo vật kia không biết trị giá bao nhiêu cái mười vạn.”
“Các ngươi không tò mò tại sao Tống Nhàn lại biết tin tức tàng bảo đồ sao?”
“Trong báo cáo của Huyền Kính Tư có nói, có kẻ chủ mưu viết thư sai khiến lão.”
“Người viết thư là ai?”
“Vẫn chưa điều tra ra.”
“Huyền Kính Tư quả nhiên phế vật.”
“Ta lại càng tò mò tại sao hai người Lữ Tào lại biết được, nghe nói tin tức ban đầu là bọn họ truyền ra ngoài.”
“Bọn họ đã bị Huyền Kính Tư bắt rồi, nói là vô tình nghe được, điều tra được tung tích Nhạc thiếu trang chủ nên muốn chiếm luôn tàng bảo đồ, ai ngờ lại bị Lục chưởng quầy đuổi ra ngoài.”
“Dù sao bảo vật không phải của Thiên Lí Lâu thì cũng là của Hắc Phong Bảo, không liên quan đến ta và ngươi. Chi bằng nghĩ đến chuyện khác, dân chạy nạn ở Vĩnh Châu đến rồi, bọn họ đang ở bên ngoài Vọng Nguyệt Thành.”
“Liên quan gì đến lão tử.”
“Bọn họ bây giờ đang ở bên ngoài Bắc Thành, nếu như quan phủ không quản thì nói không chừng sẽ Nam tiến, mà khách điếm lại ở bên ngoài Nam Thành.”
“Chậc, tường viện khách điếm sao so được với tường thành.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-148.html.]
“Ngươi đang lo lắng cái gì? Ngay cả tự bạo mà khách điếm còn có thể giải quyết, một đám dân lưu lạc tính là gì?”
“Cũng đúng.”
Trong khách điếm, mọi người cũng đã biết tin tức của dân chạy nạn.
Bản thân Nhạc Thù đã nếm trải đủ mọi cực khổ khi lưu lạc, hắn đồng cảm nói: “Hay là ta lấy tiền trong sơn trang đổi thành lương thực phân phát cho bọn họ.”
“Quan phủ sẽ không bỏ mặc bọn họ, cho dù có không quản thì nếu cha ta biết được, khẳng định cũng sẽ phát cháo, tuyệt đối không để bọn họ c.h.ế.t đói.” Tiết Quan Hà an ủi hắn.
A Nại đẩy Ôn Trứ Chi đi tới.
“Lục chưởng quầy, Ôn mỗ có chuyện muốn nhờ giúp đỡ.”
Lục Kiến Vi không sợ hắn nhờ, là sợ hắn không nhờ.
“Ôn công tử mời nói.”
“Ta định cùng A Nại đi Vọng Nguyệt Thành một chuyến, mua lương thực trong thành nấu cháo phân phát cho những người chạy nạn.”
Lục Kiến Vi kinh ngạc: “Đi ngay lúc này sao? Ngươi không lo lắng giữa đường bị người ta…”
Hắn nắm trong tay manh mối của tàng bảo đồ, bên ngoài có không ít kẻ đang rình như hổ đói.
“Nếu như có Yến huynh tương trợ, không có kẻ nào dám động vào chúng ta.” Ôn Trứ Chi tiếp tục nói: “Thế nên ta muốn mời Yến huynh đi cùng ta, ta có thể trả tiền thù lao, đồng thời nguyện ý bồi thường nếu có lỡ làm chậm trễ việc chẻ củi.”
Lục Kiến Vi không có lí do gì để từ chối, nàng thích giao dịch sòng phẳng như thế này.
Hiện tại cấp bậc của đạo cụ khách điếm đã cao hơn Yến Phi Tàng, nàng cũng không cần Yến Phi Tàng cố thủ ở đây nữa, đi ra ngoài một chuyến kiếm thêm chút tiền cũng tốt.
“Ôn huynh tâm thiện, dân lưu lạc ngoài kia có phúc rồi.” Kim Phá Tiêu nghe thấy bên này nói chuyện bèn đi đến.
“Nào có tâm thiện gì.” Ôn Trứ Chi lắc đầu cười nói: “Chỉ là muốn tích đức hướng thiện giúp ta sớm ngày tìm được giải dược mà thôi.”
Hắn ăn nói ngay thẳng,, mọi người cũng không cảm thấy hắn giả dối.
Lục Kiến Vi cười nói: “Ôn công tử chắc chắn sẽ có phúc báo. Chỉ là chuyện này có thể để A Nại đi làm, Ôn công tử hà tất phải tự mình đi?”
“Xin nhận lời tốt của Lục chưởng quầy.” Ôn Trứ Chi cười nói: “A Nại còn trẻ, ta lo hắn làm việc không đủ chu toàn.”