Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 154
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:56:32
Lượt xem: 65
“Đây không phải là bắt nạt người khác sao?” Kim Phá Tiêu bất mãn nói: “Hai tên đó thật không biết xấu hổ.”
Lục Kiến Vi:...
Mười vạn rất ít sao?
Mà thôi, một người là phú hào giàu có nhất Giang Nam, một người là thiếu đông gia thương hành, mười vạn trong mắt bọn họ cũng không phải con số lớn.
Việc Lam Linh và Sài Côn rời đi không giấu được lâu, hai ngày sau tất cả mọi người đều đã biết.
Có tin truyền tới nói bảo vật ở Lương Châu, là vật tùy táng của Lương Vương đời trước!
Nhạc Thù tò mò hỏi: “Ôn công tử, bảo vật thực sự nằm trong mộ của Lương Vương ở Lương Châu sao?”
“Bảo vật được đề cập trong sách quả thực là lăng mộ của Lương Vương.” Ôn Trứ Chi gật đầu nói: “Bên trong tàng bảo đồ còn có những thông tin khác có liên quan đến tổ tiên của ngươi, ta không nói với bọn họ.”
Nhạc Thù ngạc nhiên hỏi: “Ngươi sẽ nói với ta chứ?”
“Ta cũng muốn biết có được không?” Tiết Quan Hà đi tới góp vui.
Yến Phi Tàng dứt khoát đặt củi xuống không chẻ nữa.
Những người còn lại cũng xúm lại xung quanh, tò mò không biết tổ tiên Nhạc Thù rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Lục Kiến Vi không di chuyển, vẫn ngồi sau quầy.
Chỉ cần nàng ở trong khách điếm, cho dù cách bao xa cũng có thể nghe rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-154.html.]
“Tương tác tập chú là do tổ tiên ngươi viết, hắn dùng mật ngữ phức tạp đem những bí mật có liên quan đến lăng mộ Lương Vương giấu trong sách.” Giọng Ôn Trứ Chi nhẹ nhàng thanh lảnh: “Họ Nhạc từng là danh gia vọng tộc có sở trường chế tác tuyệt đỉnh ở tiền triều, am hiểu cơ quan thuật. Lương Vương tham lam cực độ, trước khi diệt quốc đã vơ vét toàn bộ của cải, lại bí mật phân phó thợ xây dựng nên một ngôi mộ kiên cố nhất, tổ tiên ngươi bất hạnh bị hắn chọn trúng.”
“Tại sao ta chưa từng nghe nói qua?” Nhạc Thù kinh ngạc nói: “Gia phả không có những điều này.”
Ôn Trứ Chi: “Sau khi hoàn thành xây dựng lăng mộ, Lương Vương vì ngăn chặn cơ quan bị tiết lộ đã hạ lệnh chôn sống toàn bộ thợ xây, tổ tiên ngươi đều c.h.ế.t trong mộ, chỉ có một người may mắn thoát ra được, từ đó liền mai danh ẩn tích.”
“Nếu muốn mai danh ẩn tích tại sao lại không đổi họ?” Tiết Quan Hà khó hiểu.
“Sau khi hắn chạy thoát, thiên hạ đại loạn, tiền triều diệt vong, người biết chuyện đều đã c.h.ế.t trong loạn chiến, tổ tiên Nhạc Thù không đành lòng vứt bỏ họ nên đã lui về Giang Châu, che giấu năng lực trở thành một khách nhân giang hồ tiêu dao.”
“Cho nên gia phả là do người đó viết lại sao? Gia quy không cho phép học chế tác cũng là do người đó quy định?” Nội tâm Nhạc Thù không ngừng kích động.
Ngoại trừ tổ tiên của hắn, tất cả những người còn lại trong Nhạc thị đều bị chôn sống trong mộ, đây là một việc thảm khốc đến nhường nào.
Tiết Quan Hà không nhịn được mắng to: “Lương Vương đúng là một tên táng tận lương tâm! Có tông thất như hắn, tiền triều bị diệt vong cũng đáng!”
Yến Phi Tàng hỏi: “Nếu việc này không có ai biết thì tại sao thế lực sau lưng Nhàn Vân sơn trang lại nắm được nội tình?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Lương Vương là dòng dõi hoàng thất tiền triều, bí mật về xuất thân của hắn là điều tối kỵ trong cung, rất có khả năng đã được ghi chép lại.”
Cửa hàng nhà Kim Phá Tiêu có mặt ở khắp nơi, biết được rất nhiều bí mật: “Những người tiếp xúc với bí mật hoàng tộc, ngoại trừ tông thất hiện tại thì có lẽ là quan lại chuyên ghi chép sử sách hoàng gia.”
Mọi người: “...”
Không nghĩ rằng chỉ là một vụ án diệt môn Bạch Hạc sơn trang lại có thể dính líu nhiều sự kiện như vậy.
Nhạc Thù buồn giận khôn xiết, chán nản đến mức không nói nên lời.
Hóa ra người hại c.h.ế.t tộc nhân Nhạc thị lại chính là Lương Vương của tiền triều, dẫn đến sự kiện tàng bảo đồ khiến toàn bộ Bạch Hạc sơn trang diệt môn, kẻ chủ mưu có thể là một quan viên đương triều hoặc cũng có thể chính là tông thất.
Bạch Hạc sơn trang chưa bao giờ dính dáng đến triều đình, nhưng lại vô duyên vô cớ gặp phải kiếp nạn diệt môn.