Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 157
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:56:36
Lượt xem: 72
Nàng thu tay về, nghiêm túc nói: “Mỗi ngày uống thuốc ba lần, ta sẽ căn dặn phòng bếp sắc thuốc cho ngươi, còn nếu ngươi không tin thì có thể tự mình đi sắc.”
“Tin, nô gia đương nhiên tin Lục chưởng quầy.” Lam Linh vội nói.
Nàng từng gặp qua vô số người, vì vậy đương nhiên tin tưởng nhân cách của Lục Kiến Vi.
Ngoài việc yêu tiền như mạng ra thì không có gì đáng chê trách.
Lục Kiến Vi muốn sai người đi lấy thuốc, nhưng lại nhớ đám Nhạc Thù không nhận biết được dược liệu, cho nên liền gọi A Nại tới.
“Lục chưởng quầy, không phải ta không muốn giúp người.” A Nại tức giận nó:, “Nhưng chính ả vừa vào khách điếm đã nói công tử hại mình, ta cũng không muốn bốc thuốc cho loại người như thế.”
Đương nhiên Lục Kiến Vi có nhớ chuyện này.
Cũng không chỉ một mình nàng, cả Tiết Quan Hà và những người khác cũng nhớ.
Mọi người hai mắt phát sáng, nhìn chằm chằm đợi Lam Linh nói ra chân tướng.
Lam Linh trừng mắt: “Công tử nhà người vốn dĩ hại ta! Ta đưa mười vạn lượng để mua lại tàng bảo đồ, ai ngờ chỉ lấy được một ngôi mộ rỗng!”
Đám người này có hiểu được cảm xúc bi phẫn cùng khổ sở của nàng sau khi vượt qua từng tầng lớp lớp cơ quan trập trùng nguy hiểm, cuối cùng lại chỉ thấy được một ngôi mộ trống rỗng hay không?
Càng đừng nói tới việc nàng vừa ra khỏi mộ đã bị huynh đệ Hắc gia truy sát.
Nhạc Thù kinh ngạc: “Trong mộ thật sự không có gì sao?”
“Cũng không phải.” Lam Linh đau khổ nói: “Là ta đến muộn, trong mộ có rất nhiều vết bụi do rương đồng để lại, còn có dấu vết dịch chuyển, chứng tỏ bảo vật chắc chắn đã bị ai đó lấy đi!”
Mọi người: Quả thật làm cho người ta đồng cảm.
A Nại hừ một tiếng: “Thế chuyện đó thì có liên quan gì đến công tử nhà ta? Công tử nhà ta cũng không biết có người đã lấy bảo vật đi, nếu ngươi giao dịch với công tử nhà ta từ sớm, nói không chừng bảo vật đã thuộc về tay ngươi rồi. Ai bảo ngươi do dự làm gì!”
“Ngươi…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-157.html.]
“Ngươi cũng coi như là may mắn đi.” A Nại quyết không buông tha cho nàng: “Chứ nếu như giống Sài trưởng lão thì xem chừng cũng đã mất mạng rồi.”
“...”
“Vị trí bảo vật cùng bản đồ cơ quan do công tử nhà ta cung cấp cũng không phải đồ giả? Vậy sao ngươi dám bảo công tử nhà ta hại ngươi? Ngươi là kẻ ngu ngốc không biết phân biệt đúng sai, ta mới không thèm bốc thuốc cho ngươi!”
Lam Linh vốn đang bực tức, bị lời nói của A Nại khiêu khích, cơn đau trong lồng n.g.ự.c liền hóa thành một ngụm m.á.u mãnh liệt phun ra ngoài.
Trước khi ngất xỉu, nàng còn cố gắng đảo mắt lấy một cái.
A Nại lùi mạnh về phía sau: “Chuyện này không liên quan đến ta!”
“Đương nhiên không liên quan đến ngươi.” Lục Kiến Vi cười nói: “Nếu ngươi không chọc giận nàng, ngụm m.á.u này còn phải ở trong người nàng tới khi nào?”
A Nại vỗ n.g.ự.c thở phào: “Vậy là tốt rồi, ta không muốn g.i.ế.c người.”
“Ta vốn biết ngươi là dạng người mạnh miệng nhưng dễ mềm lòng, mau đi lấy thuốc đưa cho Quan Hà đi sắc.”
A Nại cau mày nhưng vẫn đồng ý.
“Quên đi, coi như là ta nợ ả.”
Cùng lúc đó, triều đình đột nhiên tuyên cáo, tin tức nhanh chóng được truyền ra, đồng thời dẫn đến giang hồ náo động.
Vân Mộng Hạ Vũ
Lam Linh sau khi uống thuốc thì đã tỉnh lại, nghe thấy tin tức chỉ cảm giác lại nhức đầu chóng mặt.
“Ngươi nói gì? Bảo vật đã bị quân của Lương Châu lấy đi? Huyền Kính Tư thẩm vấn Tống Nhàn cốt là để lấy manh mối về tàng bảo đồ, đồng thời giải mã bản đồ cơ quan trong lăng mộ Lương Vương? Triều đình dự định sẽ dùng lô bảo vật này để giúp đỡ dân chạy nạn trong thảm họa ở Vĩnh Châu?”
Lục Kiến Vi khẽ gật đầu: “Triều đình thương tình Nhạc gia nên trả lại cho A Nhạc một tấm ngọc bài làm tín vật, có thể mang đến Thiên Khải tiền trang để đổi lấy tiền tài, tối đa mười vạn.”
Mười vạn đã đủ rồi, muốn xây dựng lại Vĩnh Châu, cứu trợ nạn nhân chịu thảm họa thì cần tốn rất nhiều tiền của.
Những bảo vật mà Lương Vương thu được trong dân gian, có thể trả về cho người dân cũng xem như là kết cục viên mãn.
Lam Linh: “...”