Xuyên Không Về Cổ Đại, Giang Hồ Động Thủ - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-10-05 08:56:43
Lượt xem: 53
Trương bá, Nhạc Thù và Tiết Quan Hà đã ngồi ở cuối bàn. Bên phải là hai người Yến Phi Tàng và Kim Phá Tiêu, bên trái là Ôn Trứ Chi và A Nại.
Hàn Khiếu Phong không thể tranh vị trí với người ngồi xe lăn cho nên ngồi chung với hai người Yến Phi Tàng và Kim Phá Tiêu.
Ba người họ đều là hán tử cao lớn cường tráng, ngồi chen chúc trên một chiếc ghế rộng trông rất kỳ cục, thế nhưng lại tạo nên một bầu không khí đặc biệt.
Loại không khí náo nhiệt sinh động này đã lâu rồi bọn họ không cảm nhận được.
“Lục chưởng quầy, đây là quà cảm tạ của Hàn mỗ, xin vui lòng nhận cho.” Hàn Khiếu Phong không thích thiếu ân tình của người khác, quả thật là Nhạc Thù trả tiền cho hắn nhưng đối với hắn mà nói, đó chỉ là một lời cảm ơn đến Huyền Kính Tư.
Vân Mộng Hạ Vũ
Đối với cá nhân hắn mà nói, hắn vẫn phải đích thân đến nói lời cảm tạ.
Lục chưởng quầy nổi tiếng là người mê tiền, hắn đưa tiền đến không bao giờ là sai.
Lục Kiến Vi nhận lấy phong bì, bên trong có khoảng mấy tờ ngân phiếu, nàng không khách sáo với Hàn Khiếu Phong, nhanh tay đút vào tay áo.
“Còn một chuyện nữa.” Hàn Khiếu Phong lấy một phong thư khác từ trong túi ra đưa cho Nhạc Thù: “Cữu cữu của ngươi được nhậm chức ở Lương Châu, khi biết tin về mộ Lương Vương thì cố ý viết phong thư này nhờ ta chuyển đến cho ngươi.”
Hóa ra cữu cữu đến Lương Châu.
Nhạc Thù cầm lấy thư, không kìm được lòng hiếu kỳ, lập tức mở phong thư ra. Có lẽ là do lá thư được viết vội nên chỉ có một tờ giấy mỏng manh.
Nhạc Thù liếc sơ qua, nét mặt thoáng chốc sửng sốt.
Lục Kiến Vi tiện tay lấy hai miếng khoai tây cùng với cá viên thả vào nồi, thấy sắc mặt Nhạc Thù khác thường nhưng cũng không hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com./xuyen-khong-ve-co-dai-giang-ho-dong-thu/chuong-162.html.]
A Nại thì lại không nhịn được: “Trong đó nói gì?”
Nhạc Thù đưa thư cho Trương bá, trả lời: “Cữu cữu nói, nếu ta nguyện ý đến Lương Châu, hắn sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cho ta.”
Nhạc Thù chưa từng gặp qua vị cữu cữu này, lúc trước chỉ nghe nói cữu cữu làm võ tướng ở Vọng Nguyệt Thành, sau khi sơn trang bị diệt, hắn không còn nơi nào để đi, nghe theo đề nghị của Trương bá mới lựa chọn đến Vọng Nguyệt Thành nhờ cậy cữu cữu.
Kết quả cữu cữu bị điều khỏi Vọng Nguyệt Thành, bọn hắn cũng không thể nghe ngóng được bất kỳ tin tức nào của cữu cữu, cho nên chỉ có thể ở lại khách điếm.
Tuy chỉ ở khách điếm mấy tháng nhưng trong lòng hắn đã coi đây như ngôi nhà thứ hai của mình.
Trong lòng hắn không muốn đến Lương Châu, muốn tiếp tục ở lại khách điếm, cũng không biết chưởng quầy có xem hắn là gánh nặng hay không.
“Lương Châu là thành trì biên giới, còn xa xôi hơn cả Phong Châu, ngươi thật sự muốn đi sao?” Tiết Quan Hà nói: “Cha ta từng tới đó, nói nơi đó ngay cả một tửu lầu tử tế cũng không có, gió cát lớn, há miệng ra là có thể ăn một miệng cát, mùa đông lại khô lạnh, chỗ đó làm sao có thể so được với ở đây?”
A Nại càng không khách khí: “Ngươi với cữu cữu ngươi còn chưa từng gặp mặt, có thể có quan hệ thân thiết gì? Ngươi đi đến đó cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu, còn không bằng học chút thành tựu sớm tự lập môn hộ.”
Nhạc Thù cũng nghĩ như vậy, giương mắt nhìn về phía Lục Kiến Vi.
“Chưởng quầy, ngài cảm thấy thế nào?”
“Ngươi muốn đi đâu là tự do của ngươi.” Giọng điệu Lục Kiến Vi nhàn nhạt, nhìn thấy vẻ mặt mất mát của Nhạc Thù liền không trêu chọc nữa, chuyển chủ đề: “Nhưng ngươi đừng quên, ngươi đã bán mình cho khách điếm, phải làm tiểu nhị cả đời, không thể đi.”
Hai mắt Nhạc Thù lập tức sáng lên: “Được, cả đời này ta sẽ vĩnh viễn ở khách điếm làm tiểu nhị!”
Nói xong quay sang Trương bá, gương mặt tràn đầy chờ mong.
Trương bá gắp cho hắn một viên thịt viên, cười ha hả nói: “Bộ xương già này của ta cũng lười di chuyển, may mắn được chưởng quầy thu lưu, về sau lại tiếp tục làm phiền chưởng quầy.”